- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đêm

26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 45012)
ngocluong3_0_211x300_1LTS: Sau ba truyện ngắn "Cát hoang" (HL 86), "Xóm bờ mương "(HL87), "Lơ lững trên cao" (HL90), Phạm Ngọc Lương đã được nhiều bạn đọc yêu thích. Hợp Lưu 91 hân hạnh gởi đến qúi độc giả truyện ngắn"Đêm", một sáng tác đầu tay của Phạm Ngọc Lương được viết vào tháng 7 -2005 tại Hà Nội.

TCHL

Tôi dắt tay một người nào đó chạy, chạy mãi. Đằng sau tôi có tiếng léo nhéo. Ai đuổi? Tôi không biết. Chạy cùng ai? Tôi không biết. ý trời đấy, ý trời. Mi đã làm lộ thiên c ơ. Sầm lại. Tối quá. Này, đâu là đường? chạy đâu bây giờ? Tôi không thấy mệt, người bên cạnh tôi cũng không thấy mệt. Tối. Sao lại có toà nhà chắn ngay đường? Trên cao kia có ô cửa sổ, có ánh sáng, có tiếng người nói lao xao. A. Thầy đấy , tôi nói với người bên cạnh, thầy tôi đang giảng bài, thôi tôi vào học đây, chào nhé. Người bên cạnh không đáp lại. Tôi không nghe thấy người ấy nói, mặt người ấy tôi không thấy, tay người ấy tôi không cảm nhận được. Người ấy là ai? Thầy giảng bài, lớp đang chờ, tôi phải lên học thôi, chào nhé. Cầu thang. Mờ quá. Leo lên cầu thang, thầy dạy ở tầng trên. Cầu thang, nhiều cầu thang, lối nào cũng lên, cái nào cũng song song nhau, góc nào cũng có. Muộn giờ rồi, thầy về mất. Chạy nhanh lên. Lao đại vào một lối . Chạy, chạy mãi. Lại chạy. ồ sao chạy thế mà không mệt nhỉ? Tôi không mệt. Tim không đập dồn dập, miệng không thở hồng hộc. Chẳng có lớp học, thầy không đợi nữa, tôi đến muộn rồi, thầy về rồi, về rồi, chỉ có cầu thang thôi. Đen quá, tối quá. Không. Tôi nhắm một mắt, rồi nhắm hai mắt, rùng mình. Cái gì chạy dài từ đốt sống lưng lên trên đỉnh đầu, lạnh, lạnh. Nỗi sợ hãi đang đến, nó trườn dốc từ đêm tối. Người chạy cùng tôi đâu? Sao tôi có một mình? ý giời, ý giời đấy, ngươi đã làm lộ thiên cơ. Léo nhéo, lèo xèo. Có ai đang nói à? Nhắm mắt lại, nhắm cả hai mắt lại. Thôi được rồi, mở mắt ra đi . Ai đấy? Ai đang nói chuyện với tôi đấy? Đâu thế này? Căn phòng. Sáng quá. Có điện. Bốn bên tường đều có bóng đèn. Thế sao chỉ một bóng sáng? Tìm công tắc đi, bật hết điện lên . Tôi lập cập, lò dò. Công tắc ở đâu, điện ở đâu, gió ở đâu lạnh quá? Căn phòng không lớn, rộng mươi bước nhưng dài. Cửa sổ dài, cửa sổ mở, trên cửa sổ có lọ hoa. Lọ hoa không đung đưa, hoa đung đưa. Gió lặng. Hoa vẫn đung đưa. Đóng cửa sổ nào. Cửa sổ bốn cánh. Khép hai cánh hai bên, còn hai cánh giữa không đóng được . Kệ nó. ừ, kệ nó, hoa đung đưa. Tìm công tắc nào . Tôi đang tìm công tắc. Nhanh lên . Đừng có giục. Công tắc. Đây, bên phải cửa sổ. Bật lên. Sáng rồi. Sao công tắc đầu này bóng đèn lại đối diện? Đừng tò mò, tìm tiếp đi . ừ tìm đây, đang tìm. Căn phòng dài, cửa ra vào cũng dài. Những gióng sắt đan chéo nhau, cửa xếp. Bên trái cửa có một công tắc. ừ, tới ngay. Cạch... cạch...Tôi thót người. Cái cây đập vào cửa. Cây khô khốc, trụi lủi cành, bật cả rễ. Rễ không có đất. Khổ, thảo nào nó chết. Lá rụng đầy xung quanh, đầy trên đường. Đường. Sao ngoài đường sáng thế? Đường cũng có đèn. Cây đèn đường lửng lơ. Nó chao đảo, nhưng vẫn sáng. Cây đèn đường không có bóng, nhưng vẫn sáng. Trong phòng vẩn lên từng chùm tối, chỗ sáng, chỗ tối. Nhanh lên. Tại sao nhanh? Nhanh lên, ý trời, ý trời đấy . Thì nhanh. Tôi đứng gần công tắc, nhiều chậu cây quá, cái cao cái thấp, loè xoè. Tôi không nhìn rõ cây gì nhưng nó chạm vào tôi, đan xen nhau, mềm mại, mềm thật, cây gì mềm thế. Tôi giơ tay lên công tắc. Thịch thịch... tim tôi giật lên. Ai túm ống quần? Tôi quay lại. Khỉ, hai con khỉ, một con giật ống quần tôi. Chúng mặc đồ đẹp quá, sặc sỡ quá. Một con đứng ở cầu thang. Lại cầu thang. Sau lưng tôi hoá ra có cầu thang. Dốc xuống dưới, một con khỉ đứng đó, nó không nhìn tôi, nó nhìn con kia, còn con kia ngước nhìn tôi. Cầu thang sâu và tối hun hút. Chẳng có gì cả, chẳng có ai cả. Về đi, tôi bảo nó, về đi. Tôi đá vào nó. Nó chần chừ. Đến giờ rồi, về đi. Tôi bảo. Kệ nó, bật công tắc nhanh lên . Thì bật. Tôi xoay người, đưa tay vào núm công tắc. Phụt. Tối quá, a tối quá.

U...u...u...

Bạn tôi đâu hết rồi? T. ơi! N. ơi! T. sao gọi mãi, gào mãi không có ai đến bên tôi. T. ơi, ở đâu, sợ, sợ quá, cứu với. Mở mắt ra . Mở mắt. Dìu dịu, ánh sáng dìu dịu, xung quanh tôi dìu dịu. ánh sáng trong veo, trong veo như muôn ngàn màu sắc dìu dịu hoà vào nhau. Tôi ngước nhìn, cao thẳm phía trên là khối sáng ảo vời, không phải trăng, trăng không đẹp thế, những luồng màu nhàn nhạt khẽ khàng chuyển động va chạm, hoà lẫn rồi lại tách riêng. Tôi ở trên một cánh đồng rộng mênh mông cũng dịu một màu. Cánh đồng không là lúa, không hẳn hoa, cánh đồng hun hút về mọi chiều, và tôi nằm trên nó, không ấm cũng không lạnh. Bầu trời không có sao, chỉ một khối sáng. Tôi đứng dậy, giang hai tay, tôi muốn chạy, chạy thật mạnh, thật nhanh. Không ai đuổi tôi, không gì làm tôi sợ, tôi không tìm kiếm, nhưng tôi muốn chạy, chạy trên cỏ và tôi chạy trên cỏ, cao hơn cỏ, tôi chạy cao hơn cỏ. Càng ngày tôi càng rời xa mặt đất, hai cánh tay giang ra thẳng băng. Tôi ngẩng mặt lên. Tôi đang bay. ồ bay. Chân tôi không chạy nữa, nó duỗi. Tôi muốn cao hơn, gió nâng tôi cao hơn. Tôi chao nghiêng, vút lên rồi sà xuống, lượn những vòng xoáy. Mắt tôi trợn to, da căng hưng phấn, bên tai tôi vun vút tiếng động, âm thanh ồ ồ. Tôi chao lượn, không giới hạn, không rào cản, không ràng buộc. Tôi biết bay, tôi được bay, tôi bay. Tự do, tự do, ôi tôi bay lên, hơn, hơn, cao hơn, rồi hạ thấp, vùi xuống đất, nằm sấp, ôm lấy đất. Lá ẩm cọ vào da tôi lành lạnh. Lạnh nhỉ. Tôi lại bay, bay mãi không chán. Một toà nhà. Tôi gợn đến căn nhà lúc nãy. Toà nhà đẹp, kiểu dáng và thật đẹp. Của tôi? Tôi ngọ nguậy chân. Của tôi, dành cho tôi. Tôi có cảm giác rất thân quen, đúng nhà tôi rồi, người thân tôi trong đó, có cha mẹ tôi, anh em, bạn bè. Tôi tin như thế. Cửa từ từ mở, cánh cửa gỗ nặng nề rin rít trên bản lề han gỉ. Tôi bước vào. Những chùm đèn trên trần bật sáng. Cầu thang với những bậc trải thảm đỏ ở giữa chờ đón nhưng tôi không bước mà nhún người bật cao rồi vút lên. Tôi xoải hai cánh tay giữ thăng bằng rồi nhìn xuống dưới. Mắt. Không. Cổ họng tôi bật ra những tiếng nghèn nghẹn. Dưới đó là một màu đỏ, máu ngập hành lang, ngập thảm, ngập mọi thứ, máu tràn ra lênh láng, phun lên tường, ộc thẳng vào khứu giác tôi tanh ngòm. Tôi lao vun vút. Người thân tôi đâu, bạn bè tôi đâu. Máu. Khắp nơi chỉ thấy máu. Máu chảy tong tỏng, máu nhỏ giọt, máu tuôn xối xả, máu vón cục… Tanh một mùi máu… Tôi gào lên, thảm thiết, cả toà nhà biến thành máu ụp xuống. Tiếng gào vút lên, oà ra, rồi bị nuốt gọn giữa thinh không.

Nhịp tim. Không có. Nhịp tim không có. Tôi không nghe thấy nhịp tim nữa.

Tối. Lại tối. Tôi sợ cả mở mắt ra tìm. Bên tai tôi láo pháo, lào phào tiếng người nói. Tôi không muốn nghe. Tiếng nói to hơn. Tôi không nghe. Tiếng nói lọt vào tai tôi. Ôi rõ là tiếng nói, những người nói. Họ nói.

" Ngươi là ai?"

" Để tôi yên".

" Ngươi là ai?"

" Để tôi yên".

" Câm đi, ngươi là ai?".

Bật dậy giữa đêm tối. Xung quanh tôi vẫn một màu tối. Và lại tối.

PHẠM NGỌC LƯƠNG

Hà Nội 7- 2005

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 100004)
Ngày cúng thành hoàng làng Nghi An năm đó (1890), tiên chỉ, lão làng đang dâng hương cầu xin quốc thái dân an, nghi lễ cúng bái trang trọng và thành tâm, thì có một thằng bé đứng bên ngoài nói lớn: -“Quốc thái dân an” là do mình tranh đấu mới có. Cớ sao lại xin xỏ tầm phào như vậy? Nói xong thằng bé đó bỏ chạy.
13 Tháng Hai 201012:00 SA(Xem: 107014)
Tên anh là gì tôi không biết, nhưng tôi quen anh qua một trang tìm bạn bốn phương với cái tên đẹp đẽ Vũ Quang.
10 Tháng Hai 201012:00 SA(Xem: 88398)
Nhiều tiếng nổ ầm ì vẳng lại từ xa. Tiếp theo những loạt phản pháo chấn dội phát ra từ khu rừng trước mặt. Một đoàn xe nhà binh mở đèn từ phía Tân Cảng Sài Gòn rầm rộ tiến trên xa lộ Bình Dương, kéo lê theo sau những thùng sắt khổng lồ chứa đựng quân lương và đạn dược.
28 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 101088)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng tạp chí Hợp Lưu.Thạc sĩ, nhà văn Vũ Đảm hiện là Phó tổng biên tập Tạp Chí Nhà Văn tại Hà Nội Việt Nam, chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn "Chín Tháng Mười Ngày" của Vũ Đảm đến quí độc giả và văn hữu Hợp Lưu. TCHL
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 32134)
Phải công nhận hắn đẹp trai. Dáng cao tre, trúc. Tóc rừng lá mùa thu. Mười ngón tay học trò. Mắt biển xanh mùa hạ. Nếu phải nhìn vào đôi mắt ấy một lúc nhiều cô gái sẽ xây xẩm mặt mày như trúng gió. Biết rõ như thế nên nàng ngó đi chỗ khác khi hắn hỏi có phải cô là người Trung quốc không.
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 29739)
- Anh yêu em, chúng mình sẽ có con, một đứa bé gái giống em như hai giọt nước. Ký ức thoáng hiện về như nửa tỉnh, nửa mê. Nằm một mình trên chiếc giường một bằng sắt được sơn bằng một thứ sơn màu xanh đậm, bên cạnh là một con búp bê bằng vải xinh xắn có mái tóc tết xam buông thõng.
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 33910)
LTS: Vũ Thị Huyền Trang là một người viết trẻ sống và làm việc tại Hà nội. Trong số báo nầy chị gởi đến quí độc giả Hợp Lưu sáng tác "Lỗ hút", văn của chị trầm tĩnh, lôi cuốn, đưa câu chuyện đi từ góc riêng tư của một gia đình đến không gian bàng bạc của đời sống mà bi kịch và nỗi buồn như "một hố sâu hút gió". TẠP CHÍ HỢP LƯU
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 34447)
Ta là con của trời. Ta là chúa của đất. Ta còn đủ tỉnh táo để nhận ra những ý đồ đen tối của bọn chó má. chúng vô lại. Chúng mưu mô xảo quyệt. Ta căm hận chúng.
22 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 28841)
Trên Phật đài, một vị sư trẻ nện chày trên một cái mõ lớn để giữ nhịp. Giọng sư rền rền rất tốt (tưởng có thể hát opéra được). Tóc sư mọc lún phún một lớp dày, không nhẵn thín như các nhà sư tôi thấy ở chùa hồi nhỏ. A di rị đa... dà dà na...
04 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 102672)
Khách phong lưu vẫn ngồi ở quán cà phê bên hồ vắng. Không thấy mẹ nàng đâu. Có lẽ mẹ nàng đi kiếm củi trên dãy núi bên hồ chưa kịp về. Nàng cũng không còn ngồi xoã tóc. Nàng lúi húi bên tách cà phê đang pha dở cho khách. Mùi cà phê ủ trọn cái lạnh giá đầu mùa đông, quyện chặt lại, nén hương rồi dậy lên trong mê muội.