- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Cấm

12 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 108528)

 

 


camdaibay_2-content


 Việc đặt biển báo cấm đái bậy ở công viên và thực hiện nghiêm túc những gì trong đó đã là phận sự không tránh được của những người quản lí công viên. Bảo vệ có tránh nhiệm trừng phạt những ai làm cái trò vô văn hoá đó.

 Hôm nay Hoàng - một bảo vệ trong công viên đã bắt được quả tang một người dám phá hoại luật lệ của công viên. Ông ta đái vào cây Lan Hồ Điệp đẹp và lớn nhất trong công viên. Công viên hoa này vậy đã thành ô uế.

 - Tôi thành thật xin lỗi, tất cả chỉ vì tôi không nhịn được mà trong công viên này nhà vệ sinh xây vẫn chưa xong.

 Người đàn ông luống tuổi, bộ dạng nhếch nhác, mái tóc bết đất cố nài nỉ. Hoàng giơ dùi cui lên, gã quát “ Ông bạn phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Nếu đây là nước ngoài ông đã phải vào tù rồi”

 - Tôi rất xin lỗi. Tôi có thể bồi thường.

 Hoàng cau mày “ Không bồi thường gì cả. Ông xem, thứ nước bẩn thỉu của ông đã làm tổn thương anh bạn bé bỏng này. Nó sẽ chết vì thứ mùi ô uế này”

 - Tôi nghĩ cái cây này sẽ lớn nhanh hơn.

 - Ông đang huỷ hoại công viên đấy.

 Hoàng chĩa dùi cui vào mặt người đàn ông “ Tôi sẽ đưa ông tới gặp quản lí công viên. Ông ấy sẽ nói cho ông rõ”

 Người đàn ông vò đầu, ông bảo “ Chỉ là một bãi nước tiểu thôi mà.”

 - Ai cũng như ông thì công viên hoa này sẽ thành công viên nước đái.

 - Lỗi cũng ở các anh. Các anh xây một công viên lớn như vậy. Các chậu hoa đẹp và hệ thống tưới cây hiện đại cùng những nhà ăn sang trọng mà quên rằng khi đã ăn quá tải con người cần làm gì.

 - Xin lỗi ông. Những công trình hiện đại này là đủ cho một công viên rồi. Ông nhìn mà coi. Ở đâu mà lại đẹp và tự do như ở đây. Các ông có thể đưa tình nhân vào những rậm khuất rúc rích mà không ai nói gì, ông có thể mang bóng đến đá và thoải mái ngắm nhìn những loại cây đẹp nhất với giá vé rẻ mạt.

 - Tự do nhưng các người vẫn đặt biển báo.

 - Cái gì cũng có quy định. Đến đây ông được tự do nhưng sự tự do đấy vẫn phải theo quy định của công viên.

 Hoàng ngắm người đàn ông một lần nữa. Rõ là một ông già quê mùa dở hơi. Mùi thơm của những khóm hồng, lan chi hồ điệp không xua được thứ mùi chua nồng trên cơ thể ông. Hoàng nói “Ông già, hãy cùng tôi gặp quản lí. Nhưng trước hết hãy cho tôi xem chứng minh thư và giấy lái xe của ông”

 - Này. Anh là bảo vệ chứ không phải cảnh sát và tôi cũng không phải phạm tội gì lớn lắm.

 - Tôi muốn biết lai lịch của ông. Ông phải tuân theo quy định công viên chứ.

 Gã chỉ tay vào biển nội quy đặt ở gần đó. Ở mục gần cuối có ghi “ Nếu ai vi phạm và bị bảo vệ công viên bắt được. Bảo vệ có toàn quyền xử lí”

 Ông già đành nghe theo. Ông loay hoay rút chiếc ví da rách nát rồi lấy chứng minh và bằng lái xe ra. Hoàng xéo mắt nhìn, gã giật lấy ví. Người đàn ông bảo “ Anh làm gì vậy”. Hoàng nói “ Tôi muốn tự tay kiểm tra”

 Gã lục trong lục ngoài. Tiền chẳng nhiều lắm. Gã kéo khoá ngăn ngoài cùng. Có một tờ danh thiếp. Gã chun mũi vì mùi ẩm của cái ví. Khi tấm danh thiếp được lôi ra và những gì ghi trong đó in vào não gã thì gã bỗng kêu lên một tiếng. Hai con mắt bạnh to ra, khuôn mặt gã méo mó thảm hại.

 Nguyễn Thành Trọng

 Bộ trưởng bộ....

 .........................

 .........................

 Hoàng run rẩy khiến cái ví và tờ danh thiếp kia rơi xuống. Gã cúi xuống nhặt.

 - Dạ. Xin lỗi ông. Có lẽ tôi nhầm. Hình như mắt tôi có vấn đề. Vừa nãy là... Là một người khác đái bậy chứ không phải ông.

 - Chính tôi đã đái bậy.

 - Ôi, đúng là một sự thành thực vĩ đại. Chỉ có những bậc vỹ bậc như ngài mới có nghĩa cử cao quý như vậy.

 Người đàn ông im lặng, ông ta chẳng biết phải nói gì. Và gã bảo vệ đứng đắn kia vẫn tiếp tục bài diễn văn ngớ ngẩn

 - Nước tiểu của ngài. Đúng là thứ nước thánh. Ngài trông, cây lan hồ điệp đang nhấm nháp thứ chất bổ đó. Vài ngày trước cây lan đang khô héo nhưng giờ đây nó đã tươi trở lại. Ngài đã cứu nó.

 - Tôi đã vi phạm nội quy, anh sẽ dẫn tôi đi gặp quản lí chứ?

 - Dạ không. Ngài đã đi vượt lên cái nội quy đó. Ngài là một vị thánh, ngài đã cứu cây lan hồ điệp. Ngài có thể cứu thêm vài cây nữa chứ ?

 Hoàng khúm núm trông đến tội. Người đàn ông nhìn gã mà phì cười. Ánh mắt của gã đổi nhanh không ngờ. Ánh mắt đó như một sự sùng kính. Một lòng thành đáng khâm phục.

 Ngay cả khi người đàn ông đó đi rồi, Hoàng vẫn khép nép, cái miệng luyến thoắng chưa chịu khép.

 Cái công viên hoa rộng lớn này, khu vệ sinh vẫn bỏ trống. Quản lí công viên có lẽ đã quên mất điều này, ông ta và một vài người nữa đang dự tính xây thêm một đài phun nước nằm giữa công viên. Các khu bán đồ ăn mọc như nấm và dường như người ta vẫn phải cuống quýt tìm tới các bụi cây.

 Lại có một người nữa bị bảo vệ bắt được. Gã đã kiểm tra danh thiếp, chứng minh và giấy lái xe. Giờ đây gã cùng một người nữa đưa kẻ vi phạm tới gặp quản lí. Người kia vừa đi vừa lốp bốp nói, ông ta đi loạng choạng như người say “Các người đúng là ngu muội. Các người cấm người khác đái bậy trong khi chính các người lại đái bậy. Các người ở đây, cũng ăn cũng uống và các người sẽ làm gì khi mắc tiểu. Các người chẳng dám rời công viên để tìm tới một vệ sinh công cộng bên ngoài đâu. Các người chẳng dám. Nội quy này, các người sẵn sàng bước qua.”

 Tiếng nói ngắt dần. Xa xa, trong một rậm cây có một người đứng xoay lưng, hai tay đặt xuống háng. Hắn mặc trang phục bảo vệ. Tiếng nước chảy róc rách.

 Những biển nội quy mọc sừng sững. Bảo vệ công viên vẫn đi tuần và chiếc dùi cui kia sẵn sàng giơ lên khi thấy ai đó có dấu hiệu vi phạm. Quản lí công viên vẫn cần mẫn như con ong hút mật. Không lâu nữa công viên sẽ lại có một khu công trình mới.

 

Minh Hà

19.9.2010

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Chín 202010:46 CH(Xem: 14640)
Trong khu dinh thự nguy nga và duy nhất có cổng mang tên “Ô Y Hạng”(1) của phường Bích Câu - Thăng Long, sáng nay có một không khí náo nhiệt khác lạ, qua những dáng người vội vã, những gương mặt tò mò, những lời thì thào háo hức… Mặc dù không có đèn treo hoa kết, người ngoài cũng có thể đoán được rằng nơi đây sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng.
23 Tháng Chín 20202:10 SA(Xem: 16895)
Bà Phước đang nằm dài trên nền xi măng, la lối om sòm “Trả tiền cho tao, tao có mấy trăm tiền già mà tụi nó cũng lấy hết của tao!” Hai anh chàng nhân viên cứu thương ngỡ ngàng không hiểu bà Phước bị làm sao. Hương mở lời: -Tôi là y tá của bà, để tôi coi có chuyện gì.
15 Tháng Chín 20201:02 SA(Xem: 18763)
Truyện của Phan Nhật Bắc là bức tranh về “giao thời” ở miền Nam sau 1975, “Tôi Đi Tìm Trầm” gần như một “tự truyện” lời lẽ bộc trực không triết lý lừa mị. Với lối viết mộc mạc nhưng gần gũi và sâu sắc của tác giả đã đưa chúng ta qua từng câu chuyện, từ mạo hiểm tìm Trầm, đổi tiền, buôn thuốc Tây, đến vượt biên tìm tự do… đọc truyện của anh, như xem lại cuốn phim mà trong đó thấp thoáng bóng dáng một phần đời của chính mình trong quá khứ.
08 Tháng Chín 20209:23 CH(Xem: 13269)
Mẹ là người Mường thuộc vùng sâu vùng xa của một huyện miền núi chủ yếu là cao nguyên. Làng quê của mẹ sát bên sông Đà, xa đường cái, xa thị trấn thị tứ, vào được tới đó phải vượt qua nhiều chặng sông hồ đường đất gian khổ - nhất là vào mùa mưa, mọi người kể thế... Vào thăm Bảo tàng tỉnh, thấy có ảnh mẹ. Hóa ra, mẹ là một trong bốn bà Mẹ Việt Nam Anh hùng của tỉnh này từng được Nhà nước phong tặng...
03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 15842)
Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội.
20 Tháng Tám 20208:01 CH(Xem: 14927)
Dì Hương là vợ thứ hai của chú Thông. Vợ đầu của chú cũng tự tử ở kè đá, lúc cô ấy hai mươi ba tuổi, ở với chú Thông được năm năm. Ba năm sau, chú Thông nhờ người mang trầu cau đến hỏi dì Hương. Năm ấy dì mới hai mươi nhăm tuổi. Nhưng nhan sắc có phần khiêm tốn. Con gái làng tôi, ngày xưa, chỉ mười ba là cưới. Nay thời mới, nếu không đi ra ngoài, thì cũng chỉ mười tám là lấy chồng hết lượt. Bọn bạn ngoài trường đại học với tôi vẫn bảo, gái làng mày rặt đĩ non! Thế mà dì tôi năm ấy vẫn ở nhà cấy mấy sào lúa với ông bà ngoại tôi, coi như đã ế. Ông ngoại tôi cố dấu tiếng thở dài, gật đầu đồng ý gả dì tôi cho chú Thông. Bà ngoại tôi than: “Nhà ấy nặng đất lắm, về đấy rồi biết sống chết ra sao” Ông gắt: “Bà này hay nhỉ, nhà người ta cũng đàng hoàng, bề thế. Con Hương nhà mình vào cửa ấy tốt chứ sao”.
15 Tháng Tám 202010:08 CH(Xem: 15102)
Trong một chuyến xe ca Tây Bắc - Hà Nội chạy từ bến T, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cạnh tôi là mấy cô giáo sinh của một trường sư phạm miền núi về xuôi nghỉ phép hè. Sở dĩ tôi biết ngay được “tung tích” của các cô là bởi vì các cô thường trao đổi chuyện trò với một người ở hàng ghế trên phía trái mà các cô gọi là “thầy Quý” – một người có những vẻ ngoài khá tiêu biểu cho hầu hết những giáo viên Tây Bắc lâu năm: điềm đạm, khắc khổ, ít nói cười và hay trầm tư. Thầy giáo Quý đi cùng cô vợ trẻ (dễ kém anh ta đến mười lăm tuổi) và một đứa con nhỏ khoảng một tuổi.
13 Tháng Tám 20204:54 CH(Xem: 16707)
Còn hơn một tuần nữa là bắt đầu công việc mới ở một bệnh viện khác, Na tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ở Hawaii. Lúc mua vé không để ý, Na phải ngồi cạnh lối thoát hiểm nên không có cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh. Cạnh Na là một chàng người Mỹ tuổi khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ tầm thước, mắt nâu hạt dẻ trông rất hiền, đang lặng lẽ coi phim tài liệu về thiên nhiên bằng iPad. Na cảm thấy buồn chán nên đợi lúc người ta phát đồ ăn, Na đánh bạo hỏi “mắt nâu” làm sao mà có phim coi, anh ấy bảo phải tải app của hãng hàng không về thì mới coi được phim của họ mà không cần wifi. Giờ phi cơ đang bay nên phải chờ khi có internet kết nối thì mới tải được. Thôi vậy, Na đành đọc báo và ngủ suốt chuyến bay.
17 Tháng Năm 20206:43 CH(Xem: 16677)
Quang “bản phủ”, vốn là chánh án ở Toà án nhân dân huyện. Nhưng hình dáng bên ngoài, giống y như nhân vật Bao Thanh Thiên bên tàu trong bộ phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài. Tối hôm trước xem phim, sáng hôm sau đến toà, từ bị can, đương sự đến nhân viên, thư ký toà…giật mình thon thót, nhìn lên ghế chánh án, cứ như thấy ông Bao Chửng ngồi trên thật. Cũng tai to mặt lớn đen sì.
23 Tháng Tư 20207:45 CH(Xem: 15562)
Cách đây ba tuần, khi con vi khuẩn độc ác xâm nhập, tấn công ồ ạt vào lãnh thổ Hoa kỳ, lúc ấy mọi người đã bắt đầu thức tỉnh lo sợ trước một cuộc chiến vô cùng gian nan, một mất một còn với kẻ thù vô hình có sức mạnh tấn công tiêu diệt hàng loạt sinh mạng con người mà loài người vẫn chưa có vũ khí chống lại chúng. Chúng không biết phân biệt già, trẻ, lớn bé hay người ấy là ai, nếu không may đến gần chúng, đụng phải chúng, coi như chúng đã chiếm đoạt cái số phận của người ấy, quyết định sống hay chết là do sự chống trả của một có thể cố gắng đánh bại chúng.