- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Em Kể Anh Nghe Chuyện Đất Trời

08 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 116927)

tranmongtu__2011-content

 Trần Mộng Tú_ 2010



Hôm nay là 30 tết, em dậy sớm lo bữa cơm chiều cuối năm. Từ ngày cha mẹ qua đời, mỗi năm em nhận làm Bữa Cơm Cuối Năm mời các anh chị đến nhà xum họp trước bàn thờ bố mẹ, vừa cùng nhau tưởng nhớ đến ông bà, cha mẹ, vừa mời các cụ về cùng đón với các con, các cháu một năm mới trước mặt. Sau đó Tết sẽ được tổ chức vào ngày cuối tuần cho cả gia tộc, với đầy đủ con, cháu, chắt của bốn gia đình.

Năm nay lạnh hơn mọi năm. Sương, tuyết và mưa nhiều quá nên những bụi hoa đào Nhật (Japanese quinces) không nở kịp. Hai hôm trước em đã trèo lên con dốc sau nhà thăm hoa, chỉ thấy những cái nụ rất nhỏ, em có cắt một vài cành vào cắm trong bình nước ấm, nhưng hy vọng hoa nở kịp ngày mồng một rất mong manh. Bàn thờ và phòng khách, phòng ăn chỉ có cẩm chướng đỏ, cúc đại đóa vàng, và thủy tiên đất.

Em cố muốn không nhắc đến những kỷ niệm ngày Tết xa xưa trên quê nhà, không muốn viết xuống những nỗi nhớ của mình về những cái Tết thời trẻ có cha mẹ bên cạnh nữa. Em đã viết về những tình cảm đó trong mấy chục năm nay rồi. Bây giờ em gói nó vào vuông lụa thật quý và đặt vào chiếc hộp thật đẹp, cất vào một góc thiêng liêng nhất của hồn em. Em không mở ra cho ai xem nữa đâu. Cái hộp đó là của riêng em, em mang theo bên mình, và em cũng chỉ mở ra cho một mình em nhìn vào thôi. Mở giữa một bình minh đẹp mùa xuân hay trong một đêm mưa lạnh mùa đông để trầm mình vào hạnh phúc đau thương chất ngất đó, một mình.

Sáng nay mặt trời đang rắc những chùm ánh sáng xuống như tấm lưới hồng rực rỡ tung trên mặt hồ xanh, có vài ba chiếc thuyền nhỏ kéo ra, nhưng không đủ hấp dẫn để em đứng ngắm, em còn lo chuẩn bị bàn thờ và bữa cơm chiều nay cho mười người. Em dậy thật sớm nên đến mười hai giờ trưa, mặt trời đúng ngọ, nắng vừa hắt trước hiên nhà em đã chuẩn bị xong bữa cỗ, Thật ra những món cá thu kho, thịt đông, vịt tiềm em đã làm hai hôm trước rồi.

Em nhìn chung quanh nhà, thấy vẫn thèm một cành đào. Mặt trời ngoài kia bỗng rực rỡ hẳn lên, em nghĩ mình phải đi lên dốc một lần nữa, may ra với sự hào phóng của ông trời, biết đâu những bụi đào đã thêm nụ.

Em mặc áo ấm, xỏ chân vào đôi giầy vải, cầm kéo leo lên con dốc sau nhà. Em muốn nói qua cho anh nghe về con dốc này. Khu xóm nhà em ở trên một vùng đất cao, chạy dọc và nhìn thẳng xuống hồ Samammish, nhà cửa cất trên ba từng đất. Nhà em thuộc từng thứ hai, giữa từng thứ nhất và từng thứ hai có một con đường mòn phân chia ranh đất, nơi đó là đất của thành phố, không thuộc về ai cả. Nhưng nhà phía trên và phía dưới đều được hưởng con đường mòn xanh biếc cỏ và những bụi dâu đen (black berries). Dốc nhà em từ trên cao đổ xuống sân sau, em đã xây thành một cái vườn ba từng, có hai mươi bậc thang leo lên. Năm nào, mùa hè em cũng bị gai đâm khi hái dâu chín. Ở đó, em cũng khám phá ra hai bụi Japanese quince khá lớn, nếu tháng 12 và tháng 1 dương lịch không lạnh lắm và tuyết rơi ít, hai bụi đó sẽ cho em những cành đào ngày Tết âm lịch (vào tháng 2 dương lịch )thật đẹp.

Hôm nay, tuy vẫn lạnh, nhưng mặt trời đang chiếu xuống những tia nắng rực rỡ, không gian thơm mùi cỏ mới, không khí như cắn được dòn tan, em vừa bước vừa tránh những cành gai nằm lẫn trong cỏ, em thích đếm gót chân mình in nhẹ trên nền cỏ hơi ươn ướt. Em chỉ đi khoảng bốn mươi bước là tới chỗ hai bụi hoa của mình. Lòng em tràn trề hương xuân mới, thấy yêu đời, yêu người, yêu cái phần đất mình đang đứng trên nó, yêu mình đang có mặt trước bụi cây, ngọn cỏ, yêu cả những cành gai dâu mình vô ý dẫm phải.

Nhưng anh ơi! Anh có biết em đã nhìn thấy gì dưới một bụi hoa đào chưa kịp nở không? Anh đoán đi, em chắc anh không thể nào đoán ra được đâu, vì sẽ ngoài sự tưởng tượng của anh: Em thấy một đôi nam nữ đang nằm quấn vào nhau. Họ không nhìn thấy em, không nghe thấy tiếng bước chân em. Cái lưng của chàng trai úp bên trên, nên cái gáy không có mắt, cô gái nằm dưới tuy mặt ngửa lên, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền. Họ đang say đắm hôn nhau, bốn cái tai chắc đang điếc hay chỉ lắng nghe tiếng thở của nhau, nên họ không thấy em và không nghe tiếng bước chân em trên cỏ. Hay tại em bước nhẹ quá. Hay tại em không hiện hữu dưới mắt họ. Em đứng im, gần như nín thở, ngay cả không dám quay lui vì sợ gây tiếng động. Đám mây trên trời như ngưng bay, gió không thổi, nắng rực rỡ như lửa than, và em như đá tảng. Nắng chiếu óng ánh trên mái tóc ngắn của cậu con trai, chiếc sơ mi mầu xanh dương hơi nhàu nơi hai bàn tay cô gái níu. Cô níu chặt quá, làm cái cổ sơ mi như muốn lật ngửa ra soi rõ một cái gáy thanh xuân mạnh mẽ. Cô gái nằm phía dưới tuy không nhìn rõ hết khuôn mặt, nhưng vầng trán nhô ra rất thanh tân. Em đoán họ độ mười lăm, mười sáu tuổi.

Em cứ đứng ngẩn ra, không dám thở mạnh, em nghĩ đến hình ảnh vườn Địa Đàng trong kinh thánh, bây giờ chỉ cần một con rắn nhỏ chui ra trong bụi hoa đào thì hai người trẻ trước mặt em sẽ có tên là “Adam và Eve” ngay lập tức. Em thấy cả một quang cảnh trước mặt em, nếu đem đóng khung lại, thì sẽ là một bức tranh xuân đẹp nhất trong những bức tranh một đời em được chiêm ngắm. Em hoang mang tự hỏi: người ta yêu nhau đẹp như thế này, sao Thượng Đế lại sai thiên thần đuổi họ ra khỏi vườn Địa Đàng hả anh?

Em dón dén cố đi giật lùi lại ít bước trước khi quay lưng lại họ, em không muốn đánh thức họ ra khỏi cơn mê ái tình. Em bước rất khẽ về phần đất nhà mình, em xuống hết hai mươi bậc đá của cái vườn thang và em ngồi xuống bậc cuối cùng, ngay dưới gốc cây mộc liên (magnolia)

Em thở hắt ra, tưởng như mình vừa làm xong một việc gì rất khó. Nắng bây giờ như mạnh mẽ hơn, em nheo mắt lại cho khỏi chói, nhìn chung quanh mình, em thấy đất trời như gấm dệt. Cây mộc liên với những tán lá dầy xanh thẫm như lá bàng ở quê nhà; những bụi cây bách diệp (cypress), cây hoa kim ngân (honey sucker), cây hoa tử đằng (wisteria), mùa này chưa ra hoa, nhưng những chùm lá ngọc bích có những con chim nhỏ, ríu rít bay ra, bay vào, hay vụt đến vụt đi trong một không gian trong trẻo và tĩnh lặng, sao thanh bình quá đỗi! Hình ảnh đôi người trẻ yêu nhau trong buổi trưa nắng mùa xuân dưới bụi hoa đào vẫn chập chờn trước mắt em, em bỗng nhớ ra: Hôm nay không phải cuối tuần, giờ này trường lớp còn trong giờ học, làm sao họ lại ở đây được nhỉ? Họ từ ở dẫy nhà bên trên đi xuống hay ở dẫy dưới này đi lên. Em tần ngần một lúc, nghĩ, hay là mình hoa mắt, làm gì có người trẻ nào lại có thể dắt nhau vào một cái lối mòn đầy gai góc này mà tỏ tình với nhau trong giờ học. Em tính đi vào nhà, xong trong lòng vẫn thắc mắc, em đứng lên và thấy chân mình quay trở lại con đường mòn trên dốc.

Họ không còn ở đó nữa, họ đã rủ nhau trốn ra khỏi vườn Địa Đàng hay họ chưa bao giờ vào? Em nhìn xuống, cố tìm dấu vết cây cỏ bị nằm rạp hay gai góc bị gẫy, em không nhìn ra được điều gì cả. Những cành gai dâu vẫn nằm vắt chéo lồng bồng trên nhau, cỏ vẫn còn nguyên, từng mảng mầu xanh ngậm nước, ngay cả dấu giầy em cũng không có, nhưng em lại nhớ rất rõ, cái mầu áo xanh dương của chàng trai, đôi mắt nhắm với vầng trán thanh tân của cô gái. Em đứng im như đá, hay em đã thành đá tảng thật rồi. Nước ở hồ dưới kia bốc lên một đám khói trắng, gần như phủ kín mặt hồ và những ngôi nhà.

Giữa em và hai người trẻ đó, ai có thật trong một khoảnh khắc uyên nguyên của mặt trời vừa đúng ngọ?

Trần Mộng Tú

Mồng Một Tết, Tân Mão/2011

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Năm 20211:47 SA(Xem: 11625)
Nguyễn Vinh. Con trai lớn của Ông Nguyên Vĩnh và bà Trần Thị Dung. Bà Dung đưa con gái út là Vân đi học bằng xe đạp điện. Một chiếc mô tô 125 phân khối tông một phát. Vậy là, cả mẹ cả con ra người thiên cổ. Kẻ gây án vù một hơi mất dạng. Đoạn đường nơi xẩy ra tai nạn không có camera hành trình nên bó tay cái vụ truy thủ phạm. Nhưng...
22 Tháng Tư 202112:08 SA(Xem: 13287)
"Chiến thích được vuốt ve, âu yếm. Tôi cũng thích được vuốt ve, âu yếm. Nhưng tôi không thích làm cái chuyện đó với chàng. Chiến thích hôn môi, nhưng tôi cố tránh, vì không thích mùi thuốc lá quá nặng. Răng của thằng chả cũng không được đẹp, đôi lúc dính thịt gà, thịt vịt… thật khủng khiếp. Cho nên tôi luôn xoay mặt tránh chỗ khác. Chàng có hơi bực với thái độ hờ hững này…" (Nguyễn Thạch Giang)
21 Tháng Tư 202110:34 CH(Xem: 12444)
Sáng ngày 22, toàn bộ các lãnh đạo, y bác sỹ, y tá, hộ lý , kể cả nhân viên xét nghiệm, điều dưỡng v.v… đều được huy động xuống phòng họp của bệnh viện phụ sản, theo lệnh Ban giám đốc, chỉ trừ ê-kíp trực đang chờ các cuộc lâm bồn mới. “Đề nghị báo cáo số trẻ sinh ngày 22 đến giờ này và tôi cần một vài bé sinh đúng 0h00 giờ”, ông Giám đốc bệnh viện phụ sản nói. / “Dạ, báo cáo đồng chí, rất tiếc là tới giờ, không hiểu sao vẫn chỉ có một trẻ thôi, không có nhiều hơn, và không có trẻ nào sinh vào giờ đồng chí cần ạ,” bà Phó Giám đốc nói. “Thế à, khỉ thật! Đúng lúc mình cần thì các bà không đẻ cho. Bình thường thì đẻ như gà!”, Giám đốc bực và có vẻ hơi lo. / Đâu đó có tiếng cười khúc khích, hình như trong đám cán bộ, y tá, điều dưỡng trẻ.
14 Tháng Tư 20216:58 CH(Xem: 12361)
Từ trung tâm Luân Đôn, hãng tuyển dụng do tòa báo X thuê gọi cho một nhà báo là tài năng của hãng BBS (Bờ bờ Sông) có trụ sở quốc gia đặt tại xứ Tô Cách Lan: “Này, bọn keo đó trả cô cậu bao nhiêu một năm?” “Dạ ngần này ạ”, tài năng đáp. “Cái gì? Thật chó chết! À, chỉ định nói là chết tiệt thôi, gấp rưỡi nhé?”, nhà tư vấn tuyển dụng bảo. “Ôi tuyệt vời ạ! Em đang trên mặt Trăng ư?,” tài năng đáp, ngất ngây.
14 Tháng Tư 20216:52 CH(Xem: 11706)
Ngày tôi theo chồng đến thành phố này sinh sống, vì thường nhớ nhà nên tôi cũng thường khóc bởi cảnh vật nơi đây quá im lìm và hoang vắng đúng như cái tên Buồn Muôn Thuở mà người nào đó đã đặt. Tôi có nhiều bạn ở quê nhà nhưng ở thành phố này tôi chưa có bạn. Người bạn gái đầu tiên tôi quen là người Thượng còn rất trẻ tên là Sai Luông. Sai Luông một tuần một lần đem rau muống từ trong buôn làng của cô ra chợ Ban Mê Thuột bán. Sai Luông chỉ bán mỗi một thứ là rau muống thôi. Mỗi lần đi bán như vậy, Sai Luông gùi trên lưng hai mươi lăm bó, có đôi khi hơn được một vài bó. Tôi nghĩ, Sai Luông bán như vậy sẽ không được bao nhiêu tiền nên tôi thường mua ủng hộ mỗi lần ba bốn bó. Mua riết rồi Sai Luông và tôi quen nhau.
12 Tháng Tư 202111:48 CH(Xem: 11923)
Thầy tôi là anh trai tráng trong làng, học cuối đệ nhất cấp, lớp đệ tứ, tức lớp 9 bây giờ, thầy về làng dạy học. Ngôi trường- đình làng đó cách xa với khu dân cư, nó tọa lạc trong khu đất rộng. Ban ngày, khu đó náo nhiệt với lũ học trò chúng tôi, quậy lên đó không khí của sự sống, vô tư hồn nhiên. Nhưng khi bóng chiều buông xuống thì khu đình đó bước sang một thế giới khác, thế giới của loài dơi, của lũ chim ăn đêm và là thế giới của sự tưởng tượng, hoang tưởng phong phú của con người.
08 Tháng Ba 20217:22 CH(Xem: 13304)
Cristian Cortez (1972 - ) là kịch tác gia người Ecuador. Kịch phẩm của ông thường là kịch phi lý, hài kịch và bi kịch. Ông có bằng tiến sĩ về ngành khoa học thông tin và bằng cao học về viết kịch bản. Ông giảng dạy tại trường Universidad Católica de Santiago de Guayaquil (cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của ông) từ năm 2002 đến nay. Ông đoạt giải nhất cuộc thi kịch nghệ toàn quốc của Nhà Văn Hoá Ecuador hai lần, lần thứ nhất vào năm 2000 và lần thứ nhì vào năm 2010. Vở kịch “Noctámbulos” dưới đây của ông ra mắt vào năm 1992.
14 Tháng Hai 20219:45 CH(Xem: 13045)
Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp-Lưu, dịch giả Trần C. Trí cư ngụ tại Little Saigon, Orange County, tiểu bang California và hiện đang dạy tiếng Việt & Ngôn Ngữ học tại University Of California Irvine. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu truyện ngắn “Enterrar los dientos blancos” của tác giả Guillermo Barquero từ tiếng Tây Ban đo Trần C. Trí chuyển ngữ.
31 Tháng Giêng 202112:30 SA(Xem: 13507)
Hắn ở một tỉnh xa, mới chuyển về thủ đô chưa lâu. Do công việc. Nhưng cũng đã kịp hòa nhập ngay với vài nếp sống kinh kỳ. Người kinh kỳ thanh lịch, tết đến không chỉ là ăn, mà chủ yếu là chơi tết. Tết đến xuân về là phải đi chợ hoa. Ngắm và mua một vài thức gì đó mang về bày ngắm chơi, nghênh xuân.
23 Tháng Mười Hai 202012:01 SA(Xem: 12870)
Một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng xảy ra hồi tối hôm qua ở bưu điện y. Nạn nhân là hai cô gái độ khoản 23 tuổi, là nhân viên bưu điện. Hai nạn nhân bị giết bởi một dụng cụ đặc biệt, hung thủ đã cao bay xa chạy. Cơ quan chức năng đang điều tra để làm rõ sự việc vụ án.