Trong mọi cuộc
chiến tranh, chiến tranh nào cũng vậy, không có kẻ thắng. Nhưng bao giờ cũng có
một kẻ bại, một kẻ bại duy nhất - là nhân dân. [...] Đừng lừa dối nhân dân bằng những lời nói suông. Nhân dân rất
sáng suốt. Người ta biết ai là người trung thực và kẻ nào là tên bịp bợm. Hãy
nhớ lời Nguyễn Trãi “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”.
C ơn mưa từ chiều
đến giữa đêm vẫn chưa chấm dứt. Những cuộc hành hình liên tiếp bằng cách quấn
rơm chung quanh kẻ bạo loạn rồi đốt giống như thui chó mấy ngày trước thịt vẫn
còn khét. Sư bần thần đi lại trong thư phòng. Bất chợt một tiếng sét lớn sáng
lòa đánh ngang cây gạo trước cổng chùa. Sư nghe thấy tiếng cây đổ vang dội
trong tâm khảm. Điềm báo đến. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, sư ngồi
xuống, xếp bằng hai chân. Tịnh.
...T ại sao lại đặt
cột mốc trước và sau 30-4-1975 cho lý lịch của mỗi con người? Ngày chấm dứt
chiến tranh, ngày hòa bình, ngày thống nhất đất nước. Đó cũng là ngày phán xử.
Kẻ thua người thắng. Ngày định phận. Kẻ có công người có tội. Và mỗi lần khai
lý lịch là mỗi lần xác nhận cái sự thua thắng, công tội đó. Một lằn ranh không
cho phép ai vượt qua. Một sự chia cắt vĩnh viễn giữa các con người, giữa các
công dân...
LTS : Nhà văn Cao Xuân Huy mất vào mùa Thu 2010, đã có rất nhiều
bài viết về anh trên các báo in và báo mạng. Tạp chí Hợp Lưu trong thời gian đó
chỉ kịp đăng lời phân ưu. Đến nay, Hợp Lưu 113 số tháng Ba và Tư của năm 2011,
chúng tôi xin dành riêng một số trang đặc
biệt để đăng những bài viết về anh của văn hữu Hợp Lưu, đồng thời trích đăng một
số sáng tác trong hai tác phẩm “Tháng Ba Gãy Súng” và “Vài mẩu chuyện” của Cao
Xuân Huy như một nén hương thân kính gởi đến anh thay lời từ biệt. Tạp C hí Hợp Lưu
LTS : V ới những
trang viết thật ngắn, bằng nét phát hoạ tưởng như vô tình, Hoài Băng gởi đến độc giả một bức tranh, một khúc phim ngắn như vết dao cắt trong lòng
người đọc về xã hội Việt Nam ngày nay.( TCHL)
T ôi muốn hỏi cô gái “Tại sao cô lại xâm hình con rồng mà
không phải cái gì khác?”. Cô gái nói: “Tôi thích”. Một câu trả lời không trả
lời gì cả. “Tại sao cô thích?” Cô gái bảo: “Đi mà hỏi rồng”. Tôi muốn banh đít
cô ra để hỏi, nhưng cô đang đối diện với tôi. Có nghĩa là tôi đang đối diện với
cái điều “hữu hạn thì hư ảo mà cái vô hạn thì bất khả tri”.
- T ôi rất xin lỗi. Tôi có thể bồi thường. Hoàng cau mày “ Không
bồi thường gì cả. Ông xem, thứ nước bẩn thỉu của ông đã làm tổn thương anh bạn
bé bỏng này. Nó sẽ chết vì thứ mùi ô uế này” - Tôi nghĩ cái cây này sẽ lớn nhanh hơn. - Ông đang huỷ hoại công viên đấy.
N ghe tràng súng "tắc-cù"
dưới ghe bắn lên, viên phi công vội vàng nghiêng cánh bay đi. Không biết được báo cáo ra sao mà liền
sau đó, hai chiếc trực thăng như tử thần
ồn ào xuất hiện. Một chiếc đứng im yểm trợ cho chiếc kia lượn quanh một vòng, hai
vòng, rồi chẳng nói chẳng rằng nó xà xuống nhắm chiếc ghe của thím Tư Đực mà khạc dạn xối
xả, xong bồi thêm một trái M 79.
... D ạo ấy tôi là người yêu của
lính. Ban đầu là thiếu úy thông dịch viên chiến trường, xong tụt xuống chuẩn úy
Quân Trường Thủ Đức, rồi leo lên trung úy Quân Y, chặp sau đại úy Hải Quân,
cuối cùng trở lại hàm thiếu úy binh chủng Thủy Quân Lục Chiến. [...] Mấy tay này, tiếc thay, chết
như sung rụng. Tôi ôm nỗi buồn góa phụ cô đơn rên rỉ nhạc Trịnh anh nằm xuống
sau một lần đã đến đây ...
T ôi sinh năm 1991 — năm Liên Xô tan rã, người bố quân nhân oai
hùng của tôi phải rời quân ngũ vì có người thân vượt biên, hoen ố lí lịch trong
sạch mấy đời bần nông của gia đình.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.