- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Ngô Quốc Phương

06 Tháng Giêng 202312:02 SA(Xem: 7653)

chuong chua

 

 

Thơ Ngô Quốc Phương

ĐÁNG NỂ

 

 

 

Bạn có thể vừa là ánh sáng, vừa (hình như cũng) là bóng mờ, bóng tối?

 

bạn có thể vừa đi đêm với sự dối trá, lại cũng đi ngày với "sự thực"?

 

bạn có thể vừa đi với cái ác, phò cái cường bạo, lại coi mình là người hiền minh, xếp mình vào elite đáng kính (kể cả tự xếp ngầm, cười thầm và múa gậy trong bụng)?

 

bạn có thể vừa góp tay phục vụ cơ đồ của kẻ ác, kẻ tiếm quyền chuyên đè cổ người yếu, dân đen, người bị đè nén, vừa khà khà thỏa mãn nói rằng mình đang (giúp) khai minh cho họ, trồng cây, trồng người, trồng vũ trụ tương lai?

 

bạn có thể vừa đi làn trái, lại cũng đi được luôn cả làn phải không hề lăn tăn chi?

 

và bạn quả thật (đang) làm được thế ư, thậm chí còn nhiều hơn?

 

vậy bạn đáng nể quá rồi

 

người siêu nhất trần gian!

 

(Tặng những người đang nhiệt tình giúp xây thành trì, lăng tẩm, đền đài, miếu mạo, cơ đồ cho vương triều nọ, trên hành tinh kia ở một chốn không xa!)

 

Ngô Quốc Phương, London, 28/12/2022

 

 

 

BẠO CHÚA VÀ ĐÀN CỪU

 

 

 

Bạo chúa nhìn đàn cừu

 

à không, nhìn nhân dân vĩ đại của mình,

 

ồ bộ lông của họ trắng quá, bông quá, chạy hết tận chân trời,

 

ồ không, lại nhầm, bộ cánh công, nông, trí của họ đẹp quá, ơn ta, ơn ta!

 

thank me! thank me!

 

bạo chúa lùa đàn cừu,

 

ồ lại quên,

 

dẫn dắt nhân dân vĩ đại đi trên con đường mà họ đã chọn,

 

(hê hê, mỡ cừu cũng ô-kê, lông cừu cũng rất có giá, thịt cừu thì cũng không tồi),

 

ồ, này đàn cừu, à đồng bào yêu quý,

 

chớ hỏi nguồn gốc tính chính danh của ta, bởi vì nó đến từ cụ ta, ông ta, bố ta và thậm chí anh của ta, dù ta ăn trắng, mặc trơn, hay sỹ quan sa lông, bàn giấy

 

những người đã cho ta được hân hạnh làm "đầy tớ" của các người

 

người mà các người sẽ rốt cục phải "yêu", bên cạnh phải kính và phải sợ,

 

và phải rồi, ta không chỉ có cà rốt với gậy, ta có cả đạn và súng nữa, dao dựa, xích xiềng cũng không hiếm luôn,

 

vậy nên

 

hãy yên tâm nằm sưởi ấm dưới ánh mặt trời tư tưởng của ta,

 

hãy ăn những thức ăn và đồ uống mà ta ban,

 

và hãy đừng thắc mắc, nếu một ngày người theo chúng bạn, đi vào lò không một lối trở ra,

 

nào lũ cừu yêu, ồ quên, nhân dân vĩ đại,

 

hãy nở nụ cười tươi sáng nhé, cùng ta!

 

(Tặng các cụ tổ của dân chủ bảo ban và trò làm xiếc "phải sợ” kèm “kính yêu!!!")

 

NQP, London, 28/12/2022

 

 

 

VẪN SAY SƯA

 

Ngày xưa, ở xứ nọ, người ta say sưa cồn và thuốc phiện,

 

rồi có người chỉ ra, ấy là say vùi, vui giả, bạc tháng ngày,

 

nay thì ở xứ kia, lại có những trò say khác,

 

tôi thấy có những vị gom nhau lại, nghe thẩm âm từng âm sắc li ti trên những dàn loa, để chẻ đôi từng nốt nhạc, xem chúng thì thào ra sao trên những phím đàn,

 

thẩm âm thính thế, nhưng lại như không nghe thấy gì tiếng rên siết của những kiếp người đau khổ, đói rét, lầm than, cô đơn, bệnh hoạn và nhất là bị đối xử bất công vì công lý bị bẻ cong và bạo quyền tha hồ tung hoành hành hạ,

 

ôi, có khác chi trò xem đá gà với cựa nọ, cứng kia một thời Đức Thánh giữ nước nào đã từng cảnh báo,

 

bây giờ thì lại vùi đầu vào xem trò phù thủy,

 

cũng bàn tay phù thủy và tập đoàn ấy

 

chiếm cứ hết thảy một phương, đẻ ra chính những quân nhuộm xanh, đỏ, tím, vàng hay quân đen, đen đúa,

 

rồi giả đò quăng đứa này vào "lò", đứa nọ bị "tạt tai",

 

mỗi cuốn lịch năm có vài dăm đứa,

 

nhưng đâu có biết dưới tay đoàn phủ thủy,

 

có sẵn ngàn vở tuồng và những sân khấu giả vờ trình diễn,

 

để ru ai ngủ vùi trong vở diễn của một họ vẽ ra thôi,

 

diễn giả, nhưng xác chết thật!

 

xác chết ấy là thân phận của đất nước, quốc gia, dân tộc,

 

với thời gian bị lãng phí cả trăm năm,

 

nhiều giá trị tiến bộ nhân loại dường như vẫn đứng im, thậm chí thụt lùi,

 

có những thứ mà cả trăm năm, chưa nói ngàn đời, nay cũng chưa hề được nếm,

 

chỉ là những giấc mơ bao thế hệ mỏi mòn trông,

 

phù thủy thì biết rõ, những thứ ấy mà tuột khỏi tay, chúng sẽ không còn đất sống,

 

nên để giữ chặt, chúng giở những thứ trò, như trò đốt này, thiêu nọ, giả vờ bắt bên này, túm bên kia,

 

những trò như trò bắt dê, bắt lợn, bắt trâu, bắt gà trong ngày tế lễ tổ phụ của nghề chúng,

 

để dụ dẫn mọi người quên khuấy họ là ai!

 

NQP, London, 29/12/2022

 

(Vĩ thanh 1: Bao giờ xé hết cuốn lịch trăm năm thì sực tỉnh? rằng ở đâu, là ai, thế nào?

 

Vĩ thanh 2: tặng cuốn từ điển nghìn cân của những trò giải trí và say sưa bất tận!)

 

 

 

ĐÊM CUỐI NĂM

 

Đêm cuối năm,

 

trời như vắng trăng sao,

 

có những tia lửa vằn vện bầu trời,

 

có những dấu hiệu như hỏa châu dữ dằn, nôn nóng muốn đốt phá,

 

người bạn già trên FB buông ba chữ

 

"gió đổi chiều"

 

trạch văn đoành ở nơi kín đáo nọ

 

tung một vài thông tin và nhắc tới hai (hay vài) cái tên,

 

lại đồn đoán, mộng trong mị,

 

những conspiracies có mảng đất sản sinh lý tưởng ở những nơi đất thì dày, chẳng kém vài mặt người, trời thì xa mà trăng sao thiếu vắng, đen đặc, hoặc ám mờ,

 

chỉ vì hai cái tên vào "chung kết",

 

ấy đừng nhầm với hai cái mặt nạ vụ xổ số vô duyên,

 

hay tin kiểu Kim Đồng "lạc hướng" với những nhà thơ thế giới, hoặc đứt loạt trận thắng của thầy Park Hang-seo,

 

nếu chỉ vì hai cái tên,

 

mà những mảnh lưới đan lát tỉ mỉ, kỹ càng lâu nay, để cho những đợt câu cá, trở thành những chiến dịch đánh bắt từ xa đến gần bờ,

 

làm cho "giải cứu" phải cầu xin đến lượt mình được "giải cứu",

 

làm cho bẫy sập có mùi hình sự, ám ảnh bóng vía đòn chính trường,

 

bình minh nay có lẽ sẽ mãi chìm trong bóng tối?

 

và cả chàng "đảm đang" nhưng long đong, lận đận nào cũng phải cúi mặt ra đi?

 

chỉ vì hai cái tên?

 

sẽ công bố sớm thôi,

 

nhưng sẽ là khởi đầu cho một chuỗi và loạt hoạt hình kẻ đăng đàn, kẻ chạy trốn lưỡi tầm sét của kẻ trên cơ, do mình và cánh của mình đã sập?

 

người bạn vong niên cười nhẹ,

 

khẽ khép lại cánh cửa phòng hướng này và mở he hé hướng kia,

 

đêm cuối năm, bình minh chìm trong bóng tối

 

gió đổi chiều, bắc mạnh, tây suy?

 

liệu ai đó trên đường bươn chải,

 

có kịp khoác mảnh khăn hờ,

 

ngăn gió lạnh, trời sương!

 

NQP, London, 30/12/2022

 

(Gió đổi chiều, bão trong cốc, vũ ngoài song, nhưng thiền sư vẫn ngồi im phăng phắc, chỉ chú tiểu nào lăng xăng, thắc mắc là sao?)

 

 

 

NGƯỜI VỀ, NGƯỜI ĐI

 

Người về có nhớ người đi,

 

có nhớ ngày đi

 

mưa dầm dề ướt lối?

 

có nhớ bước chân chạy nhanh của thời trai trẻ,

 

lại phải chạy trên đường xấp ngửa nạn nhân,

 

ôi hai đầu của thời gian,

 

khi đi thì trẻ, thì trung,

 

khi về, cầm trong tay chiếc gậy,

 

lại có nhà viết lách kia

 

ở nơi xa ngày nào cũng tuôn nỗi lòng buồn đau tha hương, vọng quốc,

 

chẳng màng đến lớp sau đang sục sôi kinh lý tìm công bằng,

 

sao ngày trước đi mạnh mẽ thế,

 

sao bây giờ thở than ghê gớm thế?

 

lại nhớ ngày xưa,

 

người ta đã lên kịch bản tinh vi,

 

đưa được ba khối đá tảng về mẫu quốc một kỳ,

 

nào là phó trưởng quốc một thời tung cánh sắt,

 

đến một thần nhạc âm, nốt nhạc thấu tới trời,

 

lại thêm một đại thiền sư về quê

 

bắc ghế đẩu giáo vận bạn đồng tu đang chịu quản chế,

 

hãy cùng về với chính thể mới "cuốc gia",

 

ôi,

 

những ngày về có nhớ ngày đi?

 

nhưng lại ôi,

 

đời người ai chẳng có lúc thịnh, lúc suy,

 

lúc mạnh, lúc mềm,

 

lúc già, lúc yếu,

 

chỉ có những đạo diễn kia ngồi biên bài vở trong bóng tối,

 

là biết căng trùng những nút bấm vận dân,

 

thật giỏi thay!

 

NQP, London, 30/12/2022

 

(Vĩ thanh 1: Kìa Kinh Kha, em xin dâng chén ngọc cho người đi, tuy biết rằng người sẽ không nhấp môi, mà sẽ đập...)

(Vĩ thanh 2: sương lam tuôn rơi, có khóc những kiếp người?)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Hai 202310:17 CH(Xem: 6367)
Bài thơ viết ngoài công lộ / Bị tuần cảnh chặn gắn giấy phạt / Lý do những con chữ không thắt dây an toàn /
13 Tháng Hai 20232:28 SA(Xem: 6376)
Con đường phía trước còn dài, chúc ai vững bước, dùi mài chí kia, ngày mai rồi hết phân ly, quê hương, bốn bể, một bề lành an, nhắc ai dừng bước gian tham, nhất là quyền lực, bạo tàn, hại dân
13 Tháng Hai 20232:24 SA(Xem: 6253)
Nhớ lại những tháng năm xưa thời còn ở quê nhà. Đêm giao thừa sau khi đặt mâm cúng xong cả nhà mình đều xuất hành về hướng đông đi lễ chùa, má mặc áo dài màu nâu còn mình và bọn trẻ lại mặc đồ tây bình thường theo má. Má lạy Phật lạy hương linh ông bà chùa Long Khánh rồi sang chùa Tâm Ấn cũng như thế. Mình nhớ ngày ấy trời trong lắm lại mang hương xuân lành lạnh, đường phố sạch đẹp và đâu đó vẫn còn lác đác vài người phu quét lá bên đường còn sót lại. Mình hít hương xuân ngày đầu năm mới vào hồn với cả hân hoan.
13 Tháng Hai 20232:10 SA(Xem: 7256)
Dắt xe vào cổng, đập ngay vào mắt tôi là một bộ nâu sồng trong phòng khách. Không lẽ là vị Đại đức yêu văn chương - điện ảnh kết nối FB với tôi mấy tháng trước đã tìm đến, sau khi tôi cho địa chỉ nhà riêng? “Bố! Mẹ Thơm đã về!” Con gái lớn của tôi reo lên hồ hởi khi thấy tôi bước vào. “Mẹ đừng nói, xem bố có nhớ mẹ Thơm của con không?”. Tôi thoáng ngỡ ngàng trước vị ni cô vẻ tiều tụy, rồi nhận ra ngay cô hàng xóm của mình gần 10 năm trước…
13 Tháng Hai 202312:43 SA(Xem: 6919)
順天者存,逆天者亡 Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong Thuận với thiên nhiên thì còn. Nghịch với thiên nhiên thì mất. [Mạnh Tử] “Kế hoạch phát triển nào cũng phải tính tới cái giá môi sinh phải trả – environmental costs – đối với sức khoẻ của người dân và cả trên nguồn tài nguyên lâu dài của đất nước.” Ngô Thế Vinh
06 Tháng Giêng 202312:51 SA(Xem: 7114)
Nhà văn Doãn Quốc Sỹ là thầy dạy tôi. Thầy sinh năm 1923, năm nay tròn 100, còn tôi sanh năm 1936, thầy hơn tôi 13 tuổi, năm nay tôi cũng đã 87. Tính ra năm thầy dậy tôi cách đây đã đến 70 năm rồi. Ở cái thời mà ai cũng gọi người dậy học là “Thầy”, dù là từ lớp vỡ lòng cho đến hết lớp trung học chứ không gọi là “Giáo sư” như những năm sau này. Mà người đi học thì gọi là “Học trò” chứ ít ai gọi là “Học sinh”. Thầy dậy tại trường Chu Văn An năm nào, thì tôi được học thầy năm đó. Tôi không còn nhớ mấy năm, nhưng đọc tiểu sử của thầy, trên mạng Wikipedia cho biết thầy chỉ dậy ở trường CVA có một năm 52-53, sau khi thầy dậy ở Nam Định một năm 51-52. Trang mạng này, có ghi thầy di cư vào Nam năm 54, đoạn sau lại ghi thầy dậy trường Trần Lục tại Saigon năm 53-60. Tôi không nghĩ rằng hai trường Công Giáo Trần Lục và Hồ Ngọc Cẩn dọn vào Saigon trước năm 54.
06 Tháng Giêng 202312:11 SA(Xem: 6767)
Nguyễn Du chỉ thốt lên một lần duy nhất: Ta vốn có tính yêu núi khi ông Bắc hành, ở đoạn cuối sứ trình; nhưng cái tính đó, ông đã bộc lộ biết bao lần trong 254 bài qua cả ba tập thơ chữ Hán của mình! Ai ham đọc sách mà không biết câu nói có tự cổ xưa: Trí giả lạc thủy, nhân giả lạc sơn (Kẻ trí thì vui với sông nước, người nhân thì vui với núi non); song cái ý tưởng sách vở thể hiện khát vọng thoát tục thanh cao, mơ ước được tựa vào non xanh để tìm sự yên tĩnh vĩnh hằng của nội tâm đó đã được Nguyễn Du trải nghiệm bằng toàn bộ cảm giác buồn, vui, qua các đoạn đời phong trần của mình, và ông miêu tả chúng qua bao vần thơ chữ Hán thực thấm thía, rung động.
05 Tháng Giêng 202311:09 CH(Xem: 7227)
Võ Tòng Xuân, sinh ngày 6 tháng 9 năm 1940 (tuổi con rồng / Canh Thìn), tại làng Ba Chúc trong vùng Thất Sơn, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang. Xuất thân từ một gia đình nghèo với 5 anh em. Học xong trung học đệ nhất cấp, VTX lên Sài Gòn sớm, sống tự lập, vất vả vừa đi học vừa đi làm để cải thiện sinh kế gia đình và nuôi các em... Miền Nam năm 1972, đang giữa cuộc chiến tranh Bắc Nam rất khốc liệt – giữa Mùa Hè Đỏ Lửa, Đại học Cần Thơ lúc đó là đại học duy nhất ở Đồng Bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL), được thành lập từ 31/03/1966 thời Việt Nam Cộng Hòa đang trên đà phát triển mạnh, và đã có khóa tốt nghiệp đầu tiên ra trường (1970). Võ Tòng Xuân đã được GS Nguyễn Duy Xuân (1970-1975) – là Viện trưởng thứ hai sau GS Phạm Hoàng Hộ (1966-1970), viết thư mời ông về phụ trách khoa nông nghiệp – lúc đó trường vẫn còn là có tên là Cao Đẳng Nông nghiệp, với tư cách một chuyên gia về lúa.
17 Tháng Mười Hai 20222:10 SA(Xem: 6634)
Được tin buồn: cụ ông ĐẶNG VĂN NGỮ (Thân phụ của anh Đặng Hiền, cựu hs PTG ĐN niên khoá 75) Sinh năm: 1933 Đã từ trần vào ngày 06 tháng 12 năm 2022 (nhằm ngày 13 tháng 11 năm Nhâm Dần) Hưởng Thọ: 90 Tuổi
14 Tháng Mười Hai 202210:36 CH(Xem: 6738)
Nhận được tin buồn: Thân phụ nhà thơ Đặng Hiền, chủ biên tạp chí Hợp Lưu Là Cụ Ông Đặng Văn Ngữ Pháp danh: Minh Pháp Sinh năm Quý Dậu (1933) tại Đà Nẵng, Việt Nam. Đã tạ thế ngày 06 tháng 12 năm 2022 tại California, USA. Hưởng thượng thọ 90 tuổi. Xin thành kính phân ưu cùng nhà thơ Đặng Hiền và tang gia