- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 10522)


KhiToiKhongConTre-Thai Thanh
Khi tôi không còn trẻ- ảnh Internet

   

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

Thái Thanh

 

Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị.

Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.

 

Bác sỹ Đỗ hồng Ngọc bảo rằng: Chớ có sợ già. Tuổi già như trái chín cây.Trái chín cây thì thật thơm ngon...  Thời trẻ, hình như ai cũng có một thời hoa mộng tươi đẹp để mơ màng nuối tiếc nhớ thương... Với tôi lại thấy khoái cái tuổi về chiều bởi lúc đó tôi không còn "lầm lũi" để đi nữa mà tôi chùn chân lại chậm hơn để nhìn ngắm, cảm nhận được cái tươi đẹp của vạn vật quanh mình. Tôi cho rằng tuổi 50 là tuổi sắp già như trái hườm hườm đang dần dần chín trên cây và tôi thấy mình là mít là xoài là sầu riêng đây ạ. Những thứ ấy lúc còn sống thì dở òm nhưng dần chín thì thơm, miễn ta đừng để chín quá...  Nên bây giờ ở cái tuổi 63 nghĩ đến cái chết tôi không thấy lo lắng nữa. Sống đến cái tuổi này rồi xem như đã vừa tròn trịa, mình chết sớm một tí khi còn tỉnh táo, khỏi phải phiền con cháu.

 

Bạn bè tôi nhiều người thành đạt, cuộc sống ấm êm hạnh phúc... Riêng tôi cuối cùng vẫn chẳng làm được điều gì to tát nhưng không vì đó mà tôi cảm thấy buồn. Tôi có khoảng trời của riêng tôi, ở đó tôi sống khá bình an thật đủ đầy bên con cháu và sống trọn vẹn đúng những gì mình thích, sống cho riêng mình không phải tranh đua hoặc nhìn theo ánh nhìn của người khác mà sống. Những sai lầm của một thời tuổi trẻ rồi cũng qua đi, may mắn vô cùng vì khi ấy mình còn sức để chống cự, may mắn vô cùng vì mình đã vượt qua chẳng để lại hậu quả xấu. Duyên đến rồi đi. Người cũng vậy, không dưng mà im hơi lặng tiếng và ta thành người xa lạ " Người đi qua đời tôi không nhớ gì sao người..."(*) Ồ nhưng nhờ không nhớ gì đó, ta đỡ nặng lòng thanh thản mà quên.

 

Những ngày dịch bệnh kéo dài trên quê hương tôi, phố buồn thầm lặng không còn ai xôn xao trên những lối về. Bạn bè mỗi đứa một phương, chẳng còn hò hẹn gặp nhau rong chơi quán xá. Cuộc vui đã lặng tàn. Cũng may mọi thứ mình cũng đã được đi qua, dù ngắn ngủi.

 

Mấy năm gần đây, từ khi rời bỏ Qui nhơn mà vào ở với con, tôi bỏ mất đi thói quen mỗi sáng xé một tờ lịch và ghi vào sổ lịch bỏ túi, những điều đáng nhớ trong ngày. Riết rồi tôi quên mất bây giờ tháng mấy. Những ngày này có lẽ nạn dịch Covid cướp đi dễ dàng sinh mạng của nhiều người quá khiến tôi bâng khuâng đến sự sống còn. Có những người không chết vì dịch cũng tự nhiên mà chết. Buổi sáng còn nói cười, khuyên nhủ bên tai tôi đến buổi trưa thì hồn đã ra đi... Tôi lẩn thẩn muốn viết ra giấy những điều cần dặn dò con cái nhưng lại sợ chúng nó cười cho cái lẩm cẩm của mình nên không cầm viết viết được. Ồ mà dặn cái gì đây nhỉ! Ra đi rồi xác thân này trả lại cho nhân gian kia mà! Tôi có một người bạn hồi còn sống nó ước có một nấm mộ chôn trên đồi cao để ngắm đất trời. Nó viết di chúc dặn dò con cái dữ lắm, thế nhưng khi mất thì con nó đốt xác rồi đem tro cốt gởi chùa dù hồi sống nó không thích đến chùa... Tôi thì thích đến chùa song lại thích đốt rồi đem tro rải biển. Còn quần áo vật dùng đồ gì còn sử dụng được thì hãy đem cho hết cho người còn sống mà cần, cũng chẳng phải chôn hay đốt theo uổng lắm, nhưng nói vậy thôi chứ chẳng bận lòng vì mai sau nếu đã chết rồi con cái nó làm sao cũng được mà. Bây giờ già rồi tôi cũng chẳng thấy muốn giữ lại gì...

 

Khi tôi không còn trẻ. Tôi bớt đi sự sốc nổi, bớt đi đam mê, bớt sự say đắm thuở nào. Tôi đã biết chấp nhận những điều bất như ý, biết bao dung hơn và biết sám hối những lỗi lầm của mình đã trót lỡ gây ra.

Tự đó thấy vô vàn trân trọng cuộc sống này nhưng không muốn níu kéo. Mơ ước cho hạnh phúc của cả đời người nhiều vô kể là mong ước mà biết bao nhiêu là đủ, ta có bao nhiêu biết đủ là được rồi.

 

Tôi biết tôi không còn trẻ nữa và tôi an lòng với cái tuổi về chiều thênh thang nắng  ấm và có cả mưa dầm...  Với tôi cái nào cũng có cái đẹp ngời ngời trong cái tuổi già già lẩn thẩn của tôi.

Khi tôi không còn trẻ. Cuộn chỉ thời gian đang lăn tròn lăn mãi cho đến lúc hóa thành hạt bụi bay bay...

 

Thái Thanh

(Sài gòn 30/9/2021)

 

(*) nhạc Phạm đình Chương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 78311)
Cuối cùng rồi tôi cũng đọc quyển hồi ký ấy, quyển hồi ký gắn liền với một cái tên suốt 25 năm dài. Làm như người ấy tái sinh với tên cũ dài hơn: Cao Xuân Huy Tháng Ba Gãy Súng.
07 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 100319)
Đọc truyện ngắn “ Trả lại tiền ” in trong tập truyện “ Vài mẩu chuyện ” của nhà văn Cao Xuân Huy (tạp chí Văn Học xuất bản, 2010), tôi không khỏi mỉm cười bởi cái phong cách khôi hài đen của câu chuyện—truyện của Cao Xuân Huy đa phần đều như thế...
12 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 81249)
LTS: Bài phỏng vấn nhà thơ Đặng Hiền được thực hiện bởi nhà thơ Go Hyeong Ryeol Tổng biên tập tạp chí Thi Bình (The poet society of Asia ) trong số mùa Đông 2009. Phần chuyển ngữ do Giáo sư Tiến sĩ Yang Soo Bae thuộc đại học Pusan University of Foreign Studies tại Hàn Quốc biên dịch. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu đến quí văn hữu và độc giả Tạp Chí Hợp Lưu.
05 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 192202)
LTS: ... Nhân dịp cuộc đàm phán Việt-Hoa về Hoàng Sa và Trường Sa đang khởi sự - mà theo chúng tôi Việt Nam nên từ chối ký bất cứ một văn kiện tay đôi nào với Bắc Kinh,và cương quyết đòi hỏi một hội nghị quốc tế do Liên Hiệp Quốc bảo trợ, để tránh ô danh đời đời trong lịch sử dân tộc như cha con Hồ Quí Ly, Mạc Đăng Dung... xin trân trọng giới thiệu với quí độc giả thân quí những giải đáp thuần túy chuyên nghiệp về sử học của sử gia Vũ Ngự Chiêu. TẠP CHÍ HỢP LƯU
31 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 84745)
ĐNV_5: Nếu một nhà xuất bản trong nước nhìn ra được giá trị thực của “ Mekong Dòng Sông Nghẽn Mạch” , và họ muốn in để phát hành trong nước, và điều kiện tiên quyết là phải có giấy phép. Mà để có được giấy phép xuất bản, họ phải "biên tập" lại nhiều đoạn, nhiều câu có tính chất "nhạy cảm" theo cách hiểu của nhà xuất bản, và trường hợp xấu nhất, là phải cắt đi một số chỗ. Vì nếu không, dù là một người có tâm huyết với đất nước hay một nhà xuất bản có nặng lòng với vấn đề chung, cũng không thể xuất bản được. Vậy quyết định của anh trong vấn đề này như thế nào, và tại sao?
08 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 114712)
Đ êm Sài Gòn đứng đường bơ vơ Dòng người mênh mang không ngày yên lặng Còn con đường nào cho em Mộng mơ là trò chơi xa xỉ
13 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 84733)
III. TUYÊN CÁO CHUNG 16/6/1963: Do áp lực Mỹ, từ giữa tháng 5/1963, Diệm đã gặp lãnh tụ Phật Giáo để thảo luận về 5 đòi hỏi ngày 10/5. Tuy nhiên, chế độ chỉ muốn kéo dài thời gian để vô hiệu hóa dần cuộc tranh đấu.
13 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 96340)
IV. GIỌT NƯỚC LÀM TRÀN LY: Sau khi Nolting rời Việt Nam, anh em Diệm-Nhu quyết chào đón tân Đại sứ Lodge bằng vài món quà ngoạn mục. Hai món quà lớn nhất là cuộc tổng tấn công các chùa trên toàn quốc và công khai tiếp xúc với sứ giả Hà Nội.
13 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 92799)
Cuộc tranh đấu của Phật Giáo năm 1963 là đề tài còn gây nhiều xúc động và tranh cãi. Tuy nhiên, tới nay vẫn chưa có nghiên cứu sử đích thực nào về đề tài này. Một trong những lý do là thiếu sử liệu. Tài liệu văn khố chưa hoàn toàn giải mật, và số người được tiếp cận tư liệu văn khố Đệ nhất Cộng Hòa không nhiều.
05 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 100362)
( Người sống sót từ trận bom nguyên tử Hiroshima: Bà Tomiko Matsumoto ) LTS: Trần Huyền Sâm sinh năm 1973, hiện là Giảng viên Khoa văn trường Đại học Sư phạm Huế. Tác giả cuốn Tiếng nói thi ca (Nxb Văn học, 2002), giải thưởng Hội nhà văn Thừa thiên Huế 2003, và cuốn Lý luận văn học phương Tây - Tự sự học kinh điển (Nxb Văn học, 2010). Lần đầu tiên cộng tác với Hợp lưu.