- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHIẾC GỐI NHỒI LÔNG

07 Tháng Năm 20215:08 CH(Xem: 13031)


HORACIO 1

CHIẾC GỐI NHỒI LÔNG

 

 Horacio Quiroga

Trần C. Trí chuyển ngữ

 

 

 

Horacio Quiroga (1878-1937) là nhà văn viết truyện ngắn, nhà thơ và kịch tác gia người Uruguay. Truyện của ông xoay quanh các đề tài đấu tranh sinh tồn của con người và động vật, những chứng bệnh tâm thần và trạng thái hoang tưởng. Ảnh hưởng của ông có thể thấy qua khuynh hướng hiện thực ảo (magic realism) trong các tác phẩm của Gabriel García Márquez, hay khuynh hướng siêu thực hậu hiện đại (postmodern surrealism) trong các tác phẩm của Julio Cortázar. Truyện ngắn El almohadón de plumas được trích trong tập truyện Cuentos de amor, de locura y de muerte (‘Yêu, Điên Và Chết’), xuất bản năm 1917.

 

Tuần trăng mật của hai người là một chuỗi ngày rờn rợn và dài lê thê. Nàng có mái tóc vàng, xinh đẹp và e lệ. Chàng thì tính khí lạnh lùng, khiến những giấc mơ diễm tình thời con gái của nàng trở nên băng giá. Nàng yêu Jordán rất đỗi, tuy lắm khi lại thấy lo sợ bâng quơ, nhất là mỗi đêm cùng chàng đếm bước trên đường về nhà, nàng lén nhìn dáng vẻ cao to của chàng, lầm lầm lì lì không nói không rằng. Còn chàng cũng yêu nàng thắm thiết, nhưng không thích biểu lộ ra ngoài.

Trong suốt ba tháng trời—họ lấy nhau vào tháng Tư—hai người sống trong hạnh phúc tràn trề. Cố nhiên là nàng ao ước được dễ thở hơn trong khung trời tình yêu lạnh lẽo đó, để được yêu dấu buông thả hơn, để được chiều chuộng nồng nàn hơn; nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của chàng lúc nào cũng làm nàng cụt hứng.

Ngôi nhà nơi hai người đang ở cũng có phần nào ảnh hưởng đến nỗi sợ hãi của nàng. Khoảng sân im lặng, trắng toát—với nhiều cột trụ và những pho tượng bằng đá hoa—như toát ra không khí ảm đạm của mùa thu trong một toà lâu đài bị phù phép. Trong nhà, các bức tường óng ánh như băng tuyết, không gợn một vết trầy xước, càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lùng đầy bất an. Từ phòng này đi qua phòng khác, tiếng chân người nghe vang vọng khắp nhà, tựa hồ như ngôi nhà bị bỏ hoang lâu ngày khiến âm thanh đó nghe càng thêm thăm thẳm.

        

 

Trong tổ ấm tình yêu lạ lẫm đó, Alicia đã trải qua hết mùa thu. Cuối cùng, nàng đành phủ một tấm khăn voan lên những mộng mơ ngày xưa của mình, để tiếp tục giấc miên trường trong ngôi nhà xa lạ, không buồn nghĩ ngợi gì nữa, khi nào chàng đến với nàng thì đến.

Nàng gầy đi trông thấy. Chỉ bị một trận cúm nhẹ thôi—nhưng nó cứ kéo dài dai dẳng hết ngày ngày qua ngày khác—nàng không bao giờ bình phục hẳn. Một hôm, nàng đủ sức ra ngoài vườn, có chàng dìu tay đi bên cạnh. Trông Jordán vẫn lãnh đạm như mọi ngày. Đột nhiên, chàng dịu dàng đưa tay vuốt tóc nàng. Alicia chợt oà lên khóc nức nở, vòng hai tay ôm lấy cổ chàng. Nàng khóc cho hả hết những nỗi sợ hãi câm nín bấy lâu nay, mặc cho nước mắt thi nhau tuôn trào mà không mong gì được vỗ về. Rồi những tiếng nấc nghẹn dần dần nguôi ngoai, nhưng nàng vẫn giấu mặt trong cổ chàng, không cử động, cũng không nói lời nào.

Đó cũng là lần cuối cùng nàng còn đi đứng được. Ngày hôm sau, vừa thức giấc là nàng đã ngất đi. Bác sĩ riêng của Jordán đến khám cho nàng thật kỹ, ông ra lệnh cho nàng phải tuyệt đối tĩnh dưỡng.

          - Tôi cũng không rõ nữa—vị bác sĩ trầm giọng nói với Jordán lúc đi ra đến cửa. Tôi nghĩ không ra vì sao bà nhà lại yếu như thế, lại không nôn mửa, chẳng có dấu hiệu gì... Nếu ngày mai mà bà thức dậy với tình trạng như hôm nay, ông phải gọi cho tôi ngay.

Rồi một hôm, bệnh tình của Alicia trở nặng. Khám lại cho nàng, bác sĩ kết luận Alicia bị thiếu máu trầm trọng, nhưng cũng không rõ nguyên do từ đâu. Alicia không còn ngất xỉu nữa, nhưng rõ ràng là nàng đang tiến dần đến cái chết. Phòng ngủ của nàng suốt ngày đêm bật đèn sáng trưng và hoàn toàn chìm đắm trong im lặng, cái im lặng nặng nề kéo dài từ giờ này sang giờ khác. Alicia mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, trong khi Jordán hầu như chỉ ở ngoài phòng khách và cũng bật đèn sáng choang. Chàng đi đi lại lại trong gian phòng, không ngừng nghỉ, không hề biết mỏi mệt là gì. Thỉnh thoảng chàng lại bước vào phòng ngủ, đi tới đi lui ven giường, nhìn chằm chằm vào vợ mỗi lần hình hài của nàng lọt hẳn vào tầm mắt chàng.

 

 HORACIO 2

    


Chẳng bao lâu sau, Alicia đã bắt đầu có từng đợt hoảng loạn, thoạt đầu nàng thấy mình lơ lửng giữa không trung, rồi rơi dần xuống mặt đất. Nàng mở lớn hai mắt, nhìn đăm đăm vào tấm thảm trải phía dưới chân giường. Có đêm nàng thình lình mở mắt nhìn trừng trừng trong đêm tối. Rồi nàng bắt đầu la hét, môi miệng ướt đẫm mồ hôi. 

            - Jordán! Jordán! Nàng hoảng hốt la lên, mắt vẫn không rời tấm thảm.

Jordán chạy vào phòng ngủ, thấy Alicia trong tình trạng đó, cũng kinh hãi thét lên theo.

            - Anh đây, Alicia, anh đây!

Alicia nhìn Jordán bằng cặp mắt thất thần, đoạn nhìn qua tấm thảm, rồi lại nhìn về phía chàng. Cả hai đối diện nhau trong trạng thái sững sờ đó hồi lâu rồi Alicia mới tạm bình tĩnh trở lại. Nàng nhếch một nụ cười, nắm lấy tay chồng, run rẩy vuốt ve từng ngón tay của chàng.  

Trong những cơn ảo giác dai dẳng của Alicia, nàng thấy một hình nhân, hai tay chống xuống mặt thảm, mắt đăm đăm nhìn nàng không dứt.

Vị bác sĩ nào rồi cũng trở thành vô dụng. Họ thấy trước mắt một mảnh đời đang dần dần tiêu hao, mỗi ngày mỗi như đang rỉ máu, thậm chí cả từng giờ, từng phút, mà chẳng ai hiểu rõ vì sao. Trong lần khám bệnh cuối cùng, Alica nằm thẫn thờ cho các bác sĩ đo mạch; lần lượt, người này chuyền qua cho người khác cái cổ tay không còn chút sinh khí nào nữa của nàng. Họ im lặng đứng nhìn nàng hồi lâu rồi dời bước qua phòng ăn.

            - Ôi!... một bác sĩ nhún vai, chán nản nói—tình trạng này nghiêm trọng lắm rồi… chẳng còn cách nào nữa…

            - Đến nước này rồi sao? —Jordán rền rĩ than, đập mạnh hai tay xuống mặt bàn.

Alicia tàn tạ dần trong cơn mê sảng, do cơ thể càng lúc càng cạn máu luân lưu. Tình trạng đó trở nặng vào ban đêm, nhưng đến sáng lại đỡ đi đôi chút. Ban ngày, bệnh tình nàng không xấu đi mấy, nhưng sáng nào nàng cũng thức dậy với hình hài xanh xao, chỉ chực là ngất xỉu. Dường như là chỉ vào ban đêm, sự sống của nàng mới bay mất dần đi trên một đôi cánh đẫm máu. Khi thức giấc, lúc nào nàng cũng có cảm giác bị một sức nặng ngàn cân nào đó đè nặng nàng xuống giường. Qua đến ngày thứ ba, nàng không thể nào ngoi lên khỏi vùng sâu thẳm đó nữa. Đầu của nàng cử động vô cùng khó nhọc. Nàng không muốn ai chạm đến chiếc giường của mình cũng như giúp chỉnh lại cái gối kê dưới đầu cho ngay ngắn. Những cơn kinh sợ vào buổi hoàng hôn cứ tăng dần lên, hoá thành những con ác quỷ lê lết đến chiếc giường, bám chặt vào tấm khăn trải giường của nàng.

Càng lúc nàng càng chìm sâu vào cơn mê. Trong hai ngày cuối cùng, nàng chỉ còn nói  thều thào trong hoảng loạn. Ánh sáng ảm đạm, hiu hắt vẫn le lói trong phòng ngủ, ngoài phòng khách. Trong cái im lặng hấp hối khắp căn nhà, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đơn điệu phát ra từ chiếc giường trong phòng ngủ và âm thanh ngột ngạt từ những bước chân đi đi lại lại của Jordán.

Rồi Alicia trút hơi thở cuối cùng. Ngay sau đó, người hầu gái vào phòng để làm giường như mọi ngày. Cô lặng người đi một chốc khi nhìn thấy cái gối.

            - Ông chủ! —cô gọi Jordán, giọng lạc hẳn đi—Trên gối của bà có nhiều vết gì trông như máu!

Jordán lao vội vào phòng, cúi nhìn theo lời cô hầu gái. Quả vậy, trên chiếc bao gối, hai bên chỗ Alicia gối đầu, lốm đốm những vết nhỏ màu sẫm.

            - Giống như có con gì mổ vào vậy, ông ạ—cô hầu gái thì thào, sau một lúc sững người quan sát.

            - Đem nó ra chỗ sáng xem nào—Jordán bảo cô ta.

Cô hầu nhấc cái gối lên, nhưng lại lập tức thả nó xuống và ngây người nhìn trâng trối, mặt cô tái nhợt, toàn thân cô run rẩy. Tuy chưa biết có chuyện gì, Jordán vẫn cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng cả lên.

            - Cái gì vậy? —chàng thầm thì bằng giọng khản đặc.

            - Cái gối nặng kinh khủng! —cô hầu đáp, vẫn không ngừng run rẩy.

Jordán cầm cái gối lên; đúng là nó nặng một cách bất thường. Hai người chủ tớ mang cái gối ra khỏi phòng ngủ. Jordán để gối lên mặt bàn, dùng dao rạch lớp bao phủ ngoài. Mấy chiếc lông lớn bay ra. Cô hầu gái há hốc mồm, buông ra một tiếng thét hãi hùng, ghì chặt hai tay lại. Từ phía dưới đám lông, hai cái cẳng đầy lông lá của một con vật hết sức quái đản chậm rãi cựa quậy, chẳng khác gì một trái banh lầy nhầy và sống động. Con quái vật phình to đến nỗi gần như không thấy cái miệng của nó đâu cả.

Từ đêm này qua đêm nọ, lúc Alicia đã yên vị trên giường, con quái vật âm thầm đặt cái mỏ—hay đúng hơn là cái vòi—vào hai bên thái dương của nàng để hút máu. Những chỗ bị đâm vào hầu như không nhìn thấy được. Rõ ràng là vì cái gối được thay bao mỗi ngày, con quái vật không lớn nhanh lên được. Nhưng vì Alicia không cử động được nhiều, nó đã hút máu của nàng với một tốc độ chóng mặt. Chỉ trong năm ngày, năm đêm, nó đã hút cạn máu của nàng.

Những con vật ký sinh vào loài chim như thế—vốn rất nhỏ bé trong môi trường tự nhiên—đã trở nên to  lớn trong những điều kiện đặc biệt. Đối với chúng, máu con người dường như là món khoái khẩu, và chuyện khám phá ra chúng trong những cái gối nhồi lông chim không phải là hiếm.

 

Trần C. Trí chuyển ngữ từ tiếng Tây Ban Nha

 

Link vào nguyên bản:

 

https://www.literatura.us/quiroga/plumas.html

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Hai 202310:17 CH(Xem: 6453)
Bài thơ viết ngoài công lộ / Bị tuần cảnh chặn gắn giấy phạt / Lý do những con chữ không thắt dây an toàn /
13 Tháng Hai 20232:28 SA(Xem: 6456)
Con đường phía trước còn dài, chúc ai vững bước, dùi mài chí kia, ngày mai rồi hết phân ly, quê hương, bốn bể, một bề lành an, nhắc ai dừng bước gian tham, nhất là quyền lực, bạo tàn, hại dân
13 Tháng Hai 20232:24 SA(Xem: 6339)
Nhớ lại những tháng năm xưa thời còn ở quê nhà. Đêm giao thừa sau khi đặt mâm cúng xong cả nhà mình đều xuất hành về hướng đông đi lễ chùa, má mặc áo dài màu nâu còn mình và bọn trẻ lại mặc đồ tây bình thường theo má. Má lạy Phật lạy hương linh ông bà chùa Long Khánh rồi sang chùa Tâm Ấn cũng như thế. Mình nhớ ngày ấy trời trong lắm lại mang hương xuân lành lạnh, đường phố sạch đẹp và đâu đó vẫn còn lác đác vài người phu quét lá bên đường còn sót lại. Mình hít hương xuân ngày đầu năm mới vào hồn với cả hân hoan.
13 Tháng Hai 20232:10 SA(Xem: 7321)
Dắt xe vào cổng, đập ngay vào mắt tôi là một bộ nâu sồng trong phòng khách. Không lẽ là vị Đại đức yêu văn chương - điện ảnh kết nối FB với tôi mấy tháng trước đã tìm đến, sau khi tôi cho địa chỉ nhà riêng? “Bố! Mẹ Thơm đã về!” Con gái lớn của tôi reo lên hồ hởi khi thấy tôi bước vào. “Mẹ đừng nói, xem bố có nhớ mẹ Thơm của con không?”. Tôi thoáng ngỡ ngàng trước vị ni cô vẻ tiều tụy, rồi nhận ra ngay cô hàng xóm của mình gần 10 năm trước…
13 Tháng Hai 202312:43 SA(Xem: 6989)
順天者存,逆天者亡 Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong Thuận với thiên nhiên thì còn. Nghịch với thiên nhiên thì mất. [Mạnh Tử] “Kế hoạch phát triển nào cũng phải tính tới cái giá môi sinh phải trả – environmental costs – đối với sức khoẻ của người dân và cả trên nguồn tài nguyên lâu dài của đất nước.” Ngô Thế Vinh
06 Tháng Giêng 202312:51 SA(Xem: 7183)
Nhà văn Doãn Quốc Sỹ là thầy dạy tôi. Thầy sinh năm 1923, năm nay tròn 100, còn tôi sanh năm 1936, thầy hơn tôi 13 tuổi, năm nay tôi cũng đã 87. Tính ra năm thầy dậy tôi cách đây đã đến 70 năm rồi. Ở cái thời mà ai cũng gọi người dậy học là “Thầy”, dù là từ lớp vỡ lòng cho đến hết lớp trung học chứ không gọi là “Giáo sư” như những năm sau này. Mà người đi học thì gọi là “Học trò” chứ ít ai gọi là “Học sinh”. Thầy dậy tại trường Chu Văn An năm nào, thì tôi được học thầy năm đó. Tôi không còn nhớ mấy năm, nhưng đọc tiểu sử của thầy, trên mạng Wikipedia cho biết thầy chỉ dậy ở trường CVA có một năm 52-53, sau khi thầy dậy ở Nam Định một năm 51-52. Trang mạng này, có ghi thầy di cư vào Nam năm 54, đoạn sau lại ghi thầy dậy trường Trần Lục tại Saigon năm 53-60. Tôi không nghĩ rằng hai trường Công Giáo Trần Lục và Hồ Ngọc Cẩn dọn vào Saigon trước năm 54.
06 Tháng Giêng 202312:11 SA(Xem: 6829)
Nguyễn Du chỉ thốt lên một lần duy nhất: Ta vốn có tính yêu núi khi ông Bắc hành, ở đoạn cuối sứ trình; nhưng cái tính đó, ông đã bộc lộ biết bao lần trong 254 bài qua cả ba tập thơ chữ Hán của mình! Ai ham đọc sách mà không biết câu nói có tự cổ xưa: Trí giả lạc thủy, nhân giả lạc sơn (Kẻ trí thì vui với sông nước, người nhân thì vui với núi non); song cái ý tưởng sách vở thể hiện khát vọng thoát tục thanh cao, mơ ước được tựa vào non xanh để tìm sự yên tĩnh vĩnh hằng của nội tâm đó đã được Nguyễn Du trải nghiệm bằng toàn bộ cảm giác buồn, vui, qua các đoạn đời phong trần của mình, và ông miêu tả chúng qua bao vần thơ chữ Hán thực thấm thía, rung động.
06 Tháng Giêng 202312:02 SA(Xem: 7750)
bạn có thể vừa đi làn trái, lại cũng đi được luôn cả làn phải không hề lăn tăn chi? / và bạn quả thật (đang) làm được thế ư, thậm chí còn nhiều hơn? / vậy bạn đáng nể quá rồi / người siêu nhất trần gian!
05 Tháng Giêng 202311:09 CH(Xem: 7299)
Võ Tòng Xuân, sinh ngày 6 tháng 9 năm 1940 (tuổi con rồng / Canh Thìn), tại làng Ba Chúc trong vùng Thất Sơn, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang. Xuất thân từ một gia đình nghèo với 5 anh em. Học xong trung học đệ nhất cấp, VTX lên Sài Gòn sớm, sống tự lập, vất vả vừa đi học vừa đi làm để cải thiện sinh kế gia đình và nuôi các em... Miền Nam năm 1972, đang giữa cuộc chiến tranh Bắc Nam rất khốc liệt – giữa Mùa Hè Đỏ Lửa, Đại học Cần Thơ lúc đó là đại học duy nhất ở Đồng Bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL), được thành lập từ 31/03/1966 thời Việt Nam Cộng Hòa đang trên đà phát triển mạnh, và đã có khóa tốt nghiệp đầu tiên ra trường (1970). Võ Tòng Xuân đã được GS Nguyễn Duy Xuân (1970-1975) – là Viện trưởng thứ hai sau GS Phạm Hoàng Hộ (1966-1970), viết thư mời ông về phụ trách khoa nông nghiệp – lúc đó trường vẫn còn là có tên là Cao Đẳng Nông nghiệp, với tư cách một chuyên gia về lúa.
17 Tháng Mười Hai 20222:10 SA(Xem: 6698)
Được tin buồn: cụ ông ĐẶNG VĂN NGỮ (Thân phụ của anh Đặng Hiền, cựu hs PTG ĐN niên khoá 75) Sinh năm: 1933 Đã từ trần vào ngày 06 tháng 12 năm 2022 (nhằm ngày 13 tháng 11 năm Nhâm Dần) Hưởng Thọ: 90 Tuổi