- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GẦN NHƯ MỘT CHUYỆN TÌNH

03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 16628)


tranh CAO BA MINH
Tranh Cao Bá Minh

Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội. Muội thấy thôi kệ có người theo vậy cũng đỡ tủi,và chắc mình cũng không tới nỗi tệ. Nhưng Muội không thích Nó cho lắm vì Muội chỉ thích người lớn hơn mình nhiều tuổi, hiểu biết và chín chắn. Còn Nó, nói cái gì cũng sai, làm cái gì cũng hậu đậu, viết chữ thì xấu hoắc còn sai chính tả. Có lần Nó viết cho Muội một câu mà sau khi xoá đen xoá đỏ, gạch tới gạch lui, vẫn còn sai: “A Muối là chiếc sương xườn thấc lạc của anh”! Nó được cái rất lỳ, Muội đi đâu Nó cũng tìm cách đi theo săn đón. Và dù bị Muội có bẻ lưng sửa sai bao nhiêu lần, Nó vẫn giương đôi mắt lồi như mắt ếch ra nhìn Muội cười hé hé.

 

Bằng tuổi nhưng lớn hơn 6 tháng, nên Nó toàn xưng anh với Muội.

-A Muối nè, bữa nào mình đi hát karaoke nha!

À, dám rủ dân trường Nhạc hát hò à, đi thôi chứ sợ gì. Nhưng mà thuở đó con gái đi đâu cũng dắt theo cả đám bạn vì mắc cỡ... Muội thích những bài hát trữ tình nhẹ nhàng, còn Nó toàn hát mấy bài tiếng Anh kiểu What is Love? Nô Nô cắn nó đi Nô (No Limit)... Muội thấy vô duyên kinh khủng. Nhưng Nó có sức chịu đựng cao, dù Muội chê bai cỡ nào Nó vẫn nhe răng cười hè hè, không bao giờ biết giận.

 

Có một lần Nó hỏi:

-A Muối nè, nô en anh chở A Muối đi qua quận 8 coi hang đá nha!

Muội lườm Nó:

-Đi chung cả đám tui mới đi à.

Nó hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu. Bữa đó Nó tới chở Muội. Muội mặc cái áo len gì mà lông lá rụng đầy lưng áo sơ mi màu xanh navy của Nó. Nó bảo Nó sẽ không bao giờ giặt cái áo này! Muội có hơi cảm động tí, nhưng khi ngồi ăn hủ tíu, nó cứ nhìn Muội lom lom, cười hé hé, rồi trêu ghẹo tùm lum, Muội chỉ muốn hắt tô hủ tíu vô mặt Nó mà ráng giả bộ ngó lơ. Từ ngày đó Nó cứ theo Muội tỏ tình đủ kiểu, nhưng Muội vẫn không hề rung động. Muội chỉ coi Nó như một người bạn tốt.

 

Có một ngày, Nó bảo muốn rủ Muội đi quán cà phê Thiên Hà nghe nhạc. Muội nói thôi không đi riêng đâu. Nó bảo Nó sẽ đứng chờ ngoài cửa nhà Muội, tới chừng nào Muội muốn thì bước ra, chờ bao lâu cũng được.

 

Hôm đó trời mưa. Mới đầu mưa bụi nhè nhẹ thôi. Muội đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Nó ăn diện bảnh bao, ngồi trên xe Dream 2 rất ngầu, nhìn ông đi qua bà đi lại. Tóc nó đã loăn quăn, lại còn gặp mưa thì xù lên như lông chó! Muội cố nín cười rồi đi vô nhà. Một lát sau mưa nặng hạt hơn, Muội nhìn ra vẫn thấy nó lỳ lợm ngồi nguyên chỗ cũ. Muội cứ đi ra đi vào như canh ăn trộm, rồi Muội dứt khoát vô phòng tắt đèn đi ngủ.

 

Sau hôm đó, nó viết cho Muội một lá thư tay, vỏn vẹn một dòng chữ “A Muối ác lắm!”. Rồi Nó biến đâu mất tiêu. Muội cũng không tìm kiếm, thời đó chẳng có email hay cell phone gì, đi là đi luôn thôi.

 

Bẵng đi một thời gian, Muội học Anh Văn mỗi chiều, thì tình cờ trường học gần nhà Nó. Chiều nào đi ngang Muội cũng thấy nó đánh cầu lông bên lề đường với bọn con nít. Thấy Muội thì Nó hớn hở vẫy vẫy mấy cái rồi thôi. Không hiểu sao Muội vẫn không muốn đi đường khác để khỏi nhìn thấy Nó...

 

Năm Muội 26 tuổi thì tình cờ gặp lại Nó khi đi chơi với nhóm bạn cũ. Nó lúc này đã là chủ một công ty sản xuất giày dép rất ăn nên làm ra. Nó bảo Nó mới cưới vợ năm ngoái và đã có một con trai nhỏ. Muội ngạc nhiên lắm vì còn trẻ quá mà sao đã có gia đình. Nó cười hè hè rồi nói:

-Có tỏ tình hết đời thì A Muối cũng đâu có yêu anh. Thôi giờ học xong rồi, sự nghiệp cũng tàm tạm, có người thương anh thì anh cưới cho xong.

Muội cười nói:

-Vậy mà hồi xưa thề thốt ghê quá, anh yêu A Muối suốt đời blah blah blah...

Nó vẫn cười hé hé y như hồi xưa:

-Anh vẫn yêu A Muối suốt đời thật mà. A Muối già nhăn nheo như cái mền anh vẫn thương.

 

Rồi Muội lập gia đình, sang Mỹ định cư, có con cái. Mười năm sau Muội dắt hai con về VN thăm nhà. Nó lại xuất hiện. Lúc  này ai cũng già rồi nên giỡn thoải mái hơn. Muội hỏi:

-Sao? còn yêu A Muối hay hết rồi?

Nó lại ré lên cười hé hé:

-Vẫn yêu chứ, A Muối chả khác gì 15 năm trước ngoại trừ có thêm 2 đứa con.

Muội cũng không nhịn được cười:

-Có thêm ông chồng nữa chứ!

Nó nói tỉnh bơ:

-A Muối có chồng có con bao nhiêu anh vẫn yêu A Muối à. Bao giờ bỏ chồng hay bị chồng bỏ thì báo anh biết nha!

 

Muội hỏi thăm một lúc thì biết gia đình Nó vẫn êm ấm vui vẻ, nhưng Nó luôn tránh nhắc tới vợ con. Muội nghĩ sao đàn ông lạ thật, không yêu cũng cưới, không yêu cũng sanh con đẻ cái, không yêu cũng sống được với nhau hàng chục chục năm trời...

 

Chào tạm biệt nhau, Nó bước ra là có tài xế mở cửa xe hơi đón ngay. Nhìn cái dáng đã bắt đầu có bụng vì những chầu bia rượu của dân làm ăn, mái tóc loắn quắn ngày xưa bồng bềnh nghệ sỹ bây giờ cũng điểm bạc, lần đầu tiên Muội thấy thương cảm Nó. Muội biết Nó chỉ nói cho vui thôi, yêu thương gì nữa ở tuổi này. Nhưng thực tế Muội cũng gặp nhiều người đàn ông như Nó. Dù cho mưa hay không mưa, dù cho yêu hay không yêu, người ta vẫn phải đưa một ai đó đến cuối cuộc đời.

 

Alena Doan

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85677)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88871)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 92106)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89822)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 111294)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91891)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91413)
Trong tình bằng hữu nhiều năm với Huy, được sự đồng ý của chị Cao Xuân Huy và hai cháu Chúc Dung & Xuân Dung, bài viết thiên về khía cạnh y khoa này, nói về một Cao Xuân Huy khác, người bệnh Cao Xuân Huy chênh vênh trên con dốc của tử sinh, đã can trường chống chỏi với bệnh tật cho tới những ngày và giờ phút cuối cùng và đã ra đi với tất cả “phẩm giá”. NGÔ THẾ VINH
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 81692)
Cao Xuân Huy có người cha đi kháng chiến, để lại vợ con trong thành. Rồi, 1954, ông ngoại bị đấu tố, người cậu cấp bách đem cháu, 7 tuổi, vào Nam. Mẹ ở lại Hà Nội đợi bố. Về, nhưng người cha kháng chiến, gốc tư sản, địa chủ, không thể "can thiệp" cho người mẹ khỏi diện "tự lực cánh sinh" (như đi "kinh tế mới"). Rồi họ chia nhau con cái: mẹ để lại con gái cho bố, vào Nam với con trai. Xa cách, mỗi người lập một gia đình khác, có các con khác. Huy được cậu và bà ngoại nuôi. Như một định mệnh, chuyện nhà Huy trùng hợp với chuyện đất nước, với truyền thuyết Sơn tinh Thủy tinh, với bao gia đình thời chia đôi Nam-Bắc.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 86160)
Thường, khi viết về một nhà văn, trong vai trò của một người làm phê bình, tôi chỉ quan tâm đến tác phẩm, đến văn bản. Đúng hơn là tôi quan tâm đến văn bản văn học, và cái cách mà tác giả của nó đã, cùng với các độc giả của mình, biến nó thành một tác phẩm văn chương. Tôi không quan tâm lắm đến tác giả.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 87171)
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời. Thời xưa Cao Biền đã nhiều lần cỡi diều bay tới, tay cầm quạt giấy phất bằng lụa bạch, nan cánh quạt đúc bằng vàng khối tinh ròng, toan tính yểm đất.