- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GẦN NHƯ MỘT CHUYỆN TÌNH

03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 16503)


tranh CAO BA MINH
Tranh Cao Bá Minh

Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội. Muội thấy thôi kệ có người theo vậy cũng đỡ tủi,và chắc mình cũng không tới nỗi tệ. Nhưng Muội không thích Nó cho lắm vì Muội chỉ thích người lớn hơn mình nhiều tuổi, hiểu biết và chín chắn. Còn Nó, nói cái gì cũng sai, làm cái gì cũng hậu đậu, viết chữ thì xấu hoắc còn sai chính tả. Có lần Nó viết cho Muội một câu mà sau khi xoá đen xoá đỏ, gạch tới gạch lui, vẫn còn sai: “A Muối là chiếc sương xườn thấc lạc của anh”! Nó được cái rất lỳ, Muội đi đâu Nó cũng tìm cách đi theo săn đón. Và dù bị Muội có bẻ lưng sửa sai bao nhiêu lần, Nó vẫn giương đôi mắt lồi như mắt ếch ra nhìn Muội cười hé hé.

 

Bằng tuổi nhưng lớn hơn 6 tháng, nên Nó toàn xưng anh với Muội.

-A Muối nè, bữa nào mình đi hát karaoke nha!

À, dám rủ dân trường Nhạc hát hò à, đi thôi chứ sợ gì. Nhưng mà thuở đó con gái đi đâu cũng dắt theo cả đám bạn vì mắc cỡ... Muội thích những bài hát trữ tình nhẹ nhàng, còn Nó toàn hát mấy bài tiếng Anh kiểu What is Love? Nô Nô cắn nó đi Nô (No Limit)... Muội thấy vô duyên kinh khủng. Nhưng Nó có sức chịu đựng cao, dù Muội chê bai cỡ nào Nó vẫn nhe răng cười hè hè, không bao giờ biết giận.

 

Có một lần Nó hỏi:

-A Muối nè, nô en anh chở A Muối đi qua quận 8 coi hang đá nha!

Muội lườm Nó:

-Đi chung cả đám tui mới đi à.

Nó hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu. Bữa đó Nó tới chở Muội. Muội mặc cái áo len gì mà lông lá rụng đầy lưng áo sơ mi màu xanh navy của Nó. Nó bảo Nó sẽ không bao giờ giặt cái áo này! Muội có hơi cảm động tí, nhưng khi ngồi ăn hủ tíu, nó cứ nhìn Muội lom lom, cười hé hé, rồi trêu ghẹo tùm lum, Muội chỉ muốn hắt tô hủ tíu vô mặt Nó mà ráng giả bộ ngó lơ. Từ ngày đó Nó cứ theo Muội tỏ tình đủ kiểu, nhưng Muội vẫn không hề rung động. Muội chỉ coi Nó như một người bạn tốt.

 

Có một ngày, Nó bảo muốn rủ Muội đi quán cà phê Thiên Hà nghe nhạc. Muội nói thôi không đi riêng đâu. Nó bảo Nó sẽ đứng chờ ngoài cửa nhà Muội, tới chừng nào Muội muốn thì bước ra, chờ bao lâu cũng được.

 

Hôm đó trời mưa. Mới đầu mưa bụi nhè nhẹ thôi. Muội đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Nó ăn diện bảnh bao, ngồi trên xe Dream 2 rất ngầu, nhìn ông đi qua bà đi lại. Tóc nó đã loăn quăn, lại còn gặp mưa thì xù lên như lông chó! Muội cố nín cười rồi đi vô nhà. Một lát sau mưa nặng hạt hơn, Muội nhìn ra vẫn thấy nó lỳ lợm ngồi nguyên chỗ cũ. Muội cứ đi ra đi vào như canh ăn trộm, rồi Muội dứt khoát vô phòng tắt đèn đi ngủ.

 

Sau hôm đó, nó viết cho Muội một lá thư tay, vỏn vẹn một dòng chữ “A Muối ác lắm!”. Rồi Nó biến đâu mất tiêu. Muội cũng không tìm kiếm, thời đó chẳng có email hay cell phone gì, đi là đi luôn thôi.

 

Bẵng đi một thời gian, Muội học Anh Văn mỗi chiều, thì tình cờ trường học gần nhà Nó. Chiều nào đi ngang Muội cũng thấy nó đánh cầu lông bên lề đường với bọn con nít. Thấy Muội thì Nó hớn hở vẫy vẫy mấy cái rồi thôi. Không hiểu sao Muội vẫn không muốn đi đường khác để khỏi nhìn thấy Nó...

 

Năm Muội 26 tuổi thì tình cờ gặp lại Nó khi đi chơi với nhóm bạn cũ. Nó lúc này đã là chủ một công ty sản xuất giày dép rất ăn nên làm ra. Nó bảo Nó mới cưới vợ năm ngoái và đã có một con trai nhỏ. Muội ngạc nhiên lắm vì còn trẻ quá mà sao đã có gia đình. Nó cười hè hè rồi nói:

-Có tỏ tình hết đời thì A Muối cũng đâu có yêu anh. Thôi giờ học xong rồi, sự nghiệp cũng tàm tạm, có người thương anh thì anh cưới cho xong.

Muội cười nói:

-Vậy mà hồi xưa thề thốt ghê quá, anh yêu A Muối suốt đời blah blah blah...

Nó vẫn cười hé hé y như hồi xưa:

-Anh vẫn yêu A Muối suốt đời thật mà. A Muối già nhăn nheo như cái mền anh vẫn thương.

 

Rồi Muội lập gia đình, sang Mỹ định cư, có con cái. Mười năm sau Muội dắt hai con về VN thăm nhà. Nó lại xuất hiện. Lúc  này ai cũng già rồi nên giỡn thoải mái hơn. Muội hỏi:

-Sao? còn yêu A Muối hay hết rồi?

Nó lại ré lên cười hé hé:

-Vẫn yêu chứ, A Muối chả khác gì 15 năm trước ngoại trừ có thêm 2 đứa con.

Muội cũng không nhịn được cười:

-Có thêm ông chồng nữa chứ!

Nó nói tỉnh bơ:

-A Muối có chồng có con bao nhiêu anh vẫn yêu A Muối à. Bao giờ bỏ chồng hay bị chồng bỏ thì báo anh biết nha!

 

Muội hỏi thăm một lúc thì biết gia đình Nó vẫn êm ấm vui vẻ, nhưng Nó luôn tránh nhắc tới vợ con. Muội nghĩ sao đàn ông lạ thật, không yêu cũng cưới, không yêu cũng sanh con đẻ cái, không yêu cũng sống được với nhau hàng chục chục năm trời...

 

Chào tạm biệt nhau, Nó bước ra là có tài xế mở cửa xe hơi đón ngay. Nhìn cái dáng đã bắt đầu có bụng vì những chầu bia rượu của dân làm ăn, mái tóc loắn quắn ngày xưa bồng bềnh nghệ sỹ bây giờ cũng điểm bạc, lần đầu tiên Muội thấy thương cảm Nó. Muội biết Nó chỉ nói cho vui thôi, yêu thương gì nữa ở tuổi này. Nhưng thực tế Muội cũng gặp nhiều người đàn ông như Nó. Dù cho mưa hay không mưa, dù cho yêu hay không yêu, người ta vẫn phải đưa một ai đó đến cuối cuộc đời.

 

Alena Doan

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99106)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96502)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72306)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85608)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91993)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 87861)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 90896)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 78115)
Một phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây  (video 3 phút).
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 100002)
V ì người tụng một thời Kinh Tôi đi rước nắng về in hiên trời Chiều trông chiều vẫn thảnh thơi Tôi đi hái thuốc về in hiên nhà...
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85031)
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được. Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.