- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM THÁNG TƯ

23 Tháng Tư 20208:19 CH(Xem: 16034)

TRANG - photo UL
Trăng - ảnh UL

Đêm tháng tư 

 

Giờ này 

Đâu còn quán cà phê nào mở cửa 

Những con đường có lệnh giới nghiêm 

Chợt nhớ đã nhiều lần thất hứa 

Có cái gì bật dậy để ... rồi im

 

Giờ này em biết anh còn thức 

Nhìn sang trang vẫn thấy sáng đèn 

Những ngón tay em đã  thôi  rạo rực 

Có cái gì im lặng cũng .. thành quen

 

Cởi toang lòng giữa tháng tư nóng bức 

Thèm ly cà phê ngọt đắng bao dung 

Giờ này còn quán nào mở cửa 

Những chỗ ngồi lang chạ ở sau lưng.?

 

Dơi đập cánh bên ngoài thềm gió

Nỗi buồn vỡ từng mảnh vào đêm

Cả giấc mơ dối gian từ dạo nọ 

Có cái gì khơi dậy để rồi... quên

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

 

Chiều tôi ngồi chải tóc 

 

Chiều tôi ngồi chải tóc mây 

Có bao nhiêu sợi đã gầy ước mơ 

Tôi ngồi nhặt nhạnh tóc xơ 

Có bao nhiêu sợi theo thơ về trời ?

 

Cái ngày tôi phải lòng người 

Trăm ngàn sợi tóc bỏ đời mà đi

Vuốt ve từ buổi xuân thì 

Giờ đây theo cánh chim di về ngàn 

 

Tôi ngồi chải những mùa sang 

Vẫn không suông nổi phụng loan với người

Đêm khan một tiếng ru hời 

Hai mươi năm lỡ để đời không yên

 

Chiều tôi chải tóc ngoài hiên 

Có tầng mây trắng rơi  nghiêng mái đầu 

Tôi ngồi nhặt lại tóc sâu 

Hai mươi năm lỡ để sầu không nguôi

 

Tôi ngồi chải tóc cho tôi 

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

 

Trưa ngồi chờ xe ở Tú Xương 

 

Trưa tôi ngồi ở lề đường 

Nhìn người ta với phố phường lao xao 

Bàn tay dan díu ngọt ngào 

Đôi bàn chân đã lạc nhau trên đường 

 

Tôi ngồi đây cũng  bình thường

Chỗ ngồi cùng với nỗi buồn rất quen

Nghe ai gọi một tiếng em 

Có trăm gương mặt người xen với người 

 

Tôi ngồi bệt xuống cuộc đời

Nghe chừng có nỗi ngậm ngùi chung quanh 

Gọi người một tiếng thất thanh

Hồn trưa nắng quái tôi thành lạc tôi 

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

 

Buổi trưa nằm nhớ lan man 

 

Bây giờ là tháng tư 

Mưa cũng sắp vào mùa 

Tôi bày ra mâm rượu 

Gọi hồn phách người xưa 

 

Tôi phơi chiếu phơi chăn 

Ngoài kia trời đang nắng 

Nhỡ mưa tạt gió lùa 

Mình cầm lòng không đặng 

 

Trời cũng sắp vào mưa 

Tôi bày ra mâm rượu 

Đốt mấy bài thơ tay 

Gọi hồn người năm cũ

 

Nguyễn thị Bạch Vân 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 98818)
Chồng tôi hành nghề kỳ quặc: Kiểm tra trí nhớ của con người. Lấy anh tôi mới khám phá, anh thường xuyên theo dõi những giấc mơ của mình. "Em có thai phải không?" Sau tháng đầu tiên Công đã dọ hỏi. Tôi lắc đầu tươi tỉnh. Giấc mơ đêm khuya còn sáng hồng bụ bẫm bắp chân hài nhi. Tôi biết chắc tôi chưa có mang, nhưng làm sao Công biết tôi đã nằm mơ thấy đứa trẻ? Sáu tháng hạnh phúc trôi qua như gió hắt mặt hồ.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32245)
Đến nay người mình thấy Tây học rực rỡ mà cái học của ta khi xưa mập mờ không rõ, sách vở không có mấy, liền cho cái học của ta không có gì. Đó là một điều mà các học giả trong nước nên chú ý mà xét cho kỹ, đừng để cái hình thức bề ngoài làm hại mất cái cốt yếu bề trong. Nho Giáo tuy không gây thành được cái văn minh vật chất như Tây học, nhưng vẫn có cái đặc tính đào tạo ra được cái nhân cách, có phẩm giá tôn quí.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 110660)
Tin từ quê hương cho biết tin vui cuối cùng nguyên văn, “các vị lãnh đạo tỉnh Thừa Thiên Huế và Thành phố Huế đã hứa cấp... khoảng một ngàn mét vuông đất để xây dựng Khu lưu niệm” Trịnh Công Sơn. Tin cũng cho biết Nhà Nước, cũng như thân nhân Trịnh Công Sơn, không dính líu gì đến việc xây dựng và nội dung trưng bày khu lưu niệm này.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 128064)
Ngủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi (Tặng Kiên và sự điên rồ của đêm)
31 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 84038)
... lịch sử Việt Nam, dưới mắt nhiều học giả thế giới, chỉ là một thứ câu chuyện thêm thắt vào [anecdotes] chính sách và sự can thiệp của các cường quốc như Mỹ, Nga, Trung Hoa, Pháp, Bri-tên, Nhật, v.. v... Người Việt cũng có lý do riêng để không muốn thấy có một tiểu sử chính xác về Diệm, từ chính trị, tôn giáo, tới ý thức hệ. Nên chẳng ngạc nhiên khi khối văn chương hiện hữu về họ Ngô hay Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa tràn ngập những lời “cung văn” hoặc “đào mộ,” bất chấp sự thực... Bài viết này nhằm điền vào khoảng trống nói trên.