- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CA DAO EM VÀ TRĂNG

13 Tháng Hai 20207:42 CH(Xem: 17239)

doi mat quynh
Đôi Mắt Quỳnh

MÙA THƠ CŨ

“Tháng Ba ngô kết trái

Một mình ta giận thay “

                     (Trần Dạ Từ)

 

hôm nay qua nhà ai

chạnh lòng thương nhớ quá

nhặt một cánh hoa rơi

đặt vào trang sách cũ

 

anh có còn bên em

như thuở đầu vụng dại

mùa ngô chưa kết trái

sao chúng mình chia xa

 

ngày thơ và tình thơ

có một thời như đã

chìm khuất vào cơn mơ

rong chơi bờ bến lạ

 

trở lại con đường xưa

đọc bài thơ năm cũ

hát câu tình phân ly

nghe có gì rạn vỡ

 

nghe một thời thương nhớ

đã xa rồi

xưa ơi !

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

CA DAO EM VÀ TRĂNG

 

khi người thức đợi bóng trăng

có con bướm nhỏ

chợt ngần ngại bay

tơ trời theo gió nhẹ lay

để em kết lại

nối ngày thành đêm...

 

một hôm

có thật là gần

hai hôm

sao bỗng bâng khuâng nhớ người

ba ngày

môi vắng nụ cười

chờ ban đêm đến

ngỏ lời

với trăng

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

 

THIÊN ĐÀNG BUỒN LẮM PHẢI KHÔNG ANH

 

thiên đàng buồn lắm phải không anh

hiu quạnh vì ta chỉ một mình

cho nên nhỏ sẽ không thèm đến

thà làm yêu quái cõi nhân gian

 

rồi nhỏ sẽ già theo tháng năm

yêu thương cung bậc chuyển sang trầm

anh vẫn đem thơ tình tặng nhỏ

vẫn thấy cây đời xanh biếc xanh

 

thiên đàng hãy để cho người khác

nhỏ quyết cùng anh tay nắm tay

dù có những khi buồn muốn khóc

cũng là thêm muối mặn gừng cay

 

thiên đàng đâu có phải không anh

chỉ có nơi đây chuyện chúng mình

bỗng thấy trần gian sao đẹp quá

khi sánh vai

mộng dưới trăng

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

VẤN THẾ GIAN TÌNH THỊ HÀ VẬT

 

câu hát cũ một ngày xưa cũ

nhỏ đi về, tóc xõa ngang vai

giàn hoa tím, căn nhà cuối phố

anh ôm đàn, bối rối so dây

 

nhỏ không hiểu thế gian tình luỵ

rồi một ngày khi chợt lớn lên

câu hát cũ một lần trở lại

hỏi thế gian

rồi hỏi lòng mình

 

anh đã biết thế gian tình ảo

sao nỡ đành để nhỏ ... vấn vương

giàn hoa tím bên rào đã héo

nhỏ bây giờ

thương nhớ người dưng

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

CỔ TÍCH BÉ VÀ ANH

 

một mùa hạ cũ trở về đây

phượng đỏ rưng rưng khóc cuối ngày

anh dẫu mù xa từ dạo đó

bé mãi tìm theo

bong bóng bay

 

bé mãi tìm anh ở góc trời

ngút ngàn xa ngái

dấu yêu ơi

rồi chớm đông về trên xác lá

vỡ cuộc tình buồn

thôi thế thôi.

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

Ý kiến bạn đọc
10 Tháng Ba 20202:21 CH
Khách
Như một ngẫu nhiên, Lê Miên Khương xin mạo muội gởi đến nữ sĩ Nguyễn Dạ Quỳnh một bài thơ đã đăng.

Đôi Mắt Ấy

Tôi đã phải lòng đôi mắt ấy
Giây phút đầu tiên ôi nhiệm mầu
Lụy trong ánh mắt nhìn sâu thẳm
Đã xuyên hồn tôi xanh lá cây

Và tôi thấy tim mình loạn nhịp
Tưởng chừng trái đất sắp ngừng quay
Thời gian một phút dài ngất ngây
Không gian tôi xám bỗng tươi màu !

Ai đo hạnh phúc bằng năm tháng
Hạnh phúc tôi đo bằng phút giây
Cái nhìn người tặng tôi hôm đó
Là một trời thơ lúng liếng đầy

Xin là dây oan người buộc chặc
Muốn tắm trong mắt hồ thu ấy
Dẫu chết đuối tôi cũng vui lòng
Miễn là được biết cõi mênh mông !

Đời cho tôi yêu những cánh hồng
Tôi biết đường đi lắm chia phôi
Còn gì giữ lại : đôi mắt ấy
Là hành trang tôi chống đơn côi

Lê Miên Khương ( lemienkhuong@yahoo.fr )
Nguồn : http://www.giaomua.com/ (nguyệt san Giao Mùa số 213, tháng 01 / 2020)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 96706)
C ái Tôi nội cảm cộng hưởng với cảnh đời riêng, tâm thế sáng tạo riêng đã hình thành kiểu tư duy kỳ lạ của thơ Loạn. Thơ Loạn ra đời dựa trên sự thăng hoa nghệ thuật của những nỗi đau, sự bung phá những giới hạn, sự phân ly và hòa hợp những đối cực, sự hợp lưu của nghệ thuật, tôn giáo và cuộc đời. Thế giới nghệ thuật trường thơ Loạn là ánh xạ đầy biến ảo của những cái Tôi trữ tình đau thương và khát vọng.
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116071)
X a không chỉ từ thân xác Cái tổ nhỏ nhoi kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi Dải sương mù cuối năm kéo ngôi đền lùi lại Nấp sau bao lí lẽ tỏ mờ
09 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95984)
K hi ta nói chuyện một con sông, thì chủ yếu là nói đến một khúc sông, như khúc sông Hương chảy qua thành phố Huế. Nói về một tác giả cũng vậy, thường ưu đãi ấn tượng về một tác phẩm nào đó. Với một sự nghiệp văn học đã trải qua nhiều ghềnh nhiều thác như của Thảo Trường, đánh giá toàn bộ là một việc khó.
28 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 94250)
Đ êm qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 81200)
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95366)
C huyện này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95710)
S huhun mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một, như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93626)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 118434)
t a đã nhiều năm xa tổ quốc nhưng nào tổ quốc có xa ta sờ tay lên ngực nghe còn ấm hơi thở cỏ cây ở quê nhà
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 92601)
P hật giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...