- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ PHONG QUAN

04 Tháng Mười 20195:24 CH(Xem: 18824)
 

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Lê Phong Quan là thầy giáo đang sống tại Sài Gòn. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu  những bài thơ của Lê Phong Quan. Và một nhạc phẩm phổ từ thơ của Lê Phong Quan:"NGỒI VIẾT LẠI TUỔI HOA BAY" nhạc của Đỗ Hải, trình bày bởi Quốc Huy.

TCHL

 

 


XIN DỖ DÀNH TÌNH TÔI 

Xin dỗ dành tình ta

Mười năm, mười năm qua

Tình phai mờ hư ảo

Trên dốc đời chia xa

 

Xin dỗ dành nắng trưa

Che nghiêng bờ vai tựa

Ươm hồng môi nhan sắc

Thắm mối tình ta xưa

 

Xin dỗ dành cơn mưa

Đừng làm trôi son nhạt

Giữ màu duyên con gái

Dẫu mai nầy nhạt phai

 

Xin dỗ dành ánh trăng

Hoàng hôn màn sương trắng

Thắp sao xuống giăng đồi

Soi đắp mộ tình tôi

 

Xin dỗ dành chăn côi

Ru thơm mùi hương cũ

Gầy giấc mộng loan thầm

Một lời tình trăm năm

 

Xin dỗ dành tình tôi

Dù mưa nắng xa xôi

Tương tư về vẫy gọi

Nợ nhau cố nhân thôi

 

Xin dỗ dành tình tôi

Xin dỗ dành tình tôi...

 

Lê Phong Quan

 

 

VỀ PHỐ TÌNH PHAI

Ai về giữa phố trưa 

Phố vắng gọi tên mình

Cánh phượng rơi trên áo

Nắng xót nhạt màu phai

 

Góc phố nào mưu sinh

Khoảng lặng của riêng mình

Hàng cây xanh kỷ niệm

Lặng cuộc tình chia hai

 

Nhớ lọn tóc chiều bay

Lá thư tình úa nhàu

Hoài mưa bong bóng vỡ

Mưa rơi còn thương nhau

 

Phố không em tạ từ

Treo tương tư mùa cũ

Xa dần chiều mưa bay

Nụ hôn trôi tháng ngày

 

Nhạt nhòa dưới đường mưa

Đèn đêm mờ dáng soi

Anh thẫn thờ quán thưa

Men cay mấy cho vừa

 

Đã mấy mùa trăng xưa

Vàng nghiêng soi lối cũ

Gót chân mòn níu lại

Ru tròn cuộc tình phai...

 

Lê Phong Quan

 

 

NGỒI VIẾT LẠI TUỔI HOA BAY 

 

Anh muốn mời em ly rượu nầy

Giữa rừng muỗi đốt ta cùng say

Nghe thơm mùi gỗ mùi hương lửa

Lửa của tình xa quyện tháng ngày

 

Anh nhớ ngày xưa bên lửa tàn

Bếp hồng vừa đủ má hồng phai

Tựa lưng môi chạm vai run áo

Tay lựa lần tay ngoan thật ngoan

 

Anh muốn mời em về chốn này

Để ngồi viết lại tuổi hoa bay

Để nghe trong gió chiều thu nhạt

Nhạt nửa vần thơ nhạt hững hờ

 

Đêm nay ngồi lại hoài nhung nhớ

Em ở phương kia đếm tháng ngày

Đếm đường tơ vọng phai mùa cũ

Rũ khúc tương phùng ai khóc ai.

 

Lê Phong Quan

  

 

"NGỒI VIẾT LẠI TUỔI HOA BAY"

Thơ: Lê Phong Quan.

 Nhạc: Đỗ Hải. Ca sĩ: Quốc Duy.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Hai 20238:39 CH(Xem: 6937)
Mai An Nguyễn Anh Tuấn Ủng hộ lời kêu cứu cho Đồng Bằng Sông Cửu Long của nhà khoa học Ngô Thế Vinh trên vanviet.info và bauxitevn.net
26 Tháng Hai 20238:08 CH(Xem: 6262)
giữa mê lộ của quỷ dữ / sợi dây thòng lọng treo thân người / chạy tìm một giáo dân quỳ xuống đọc kinh / …không thấy…/ niềm tin không đủ đối đầu sự ác / cho nên cúi đầu lặng thinh /
17 Tháng Hai 202311:10 CH(Xem: 8161)
Hai mươi bốn giờ qua / Lại hai mươi bốn giờ tới / Qua một năm rồi một năm sẽ tới / Tiếng đại bác bên kia bờ đại dương vẫn liên tục dội về trong mỗi buổi sáng giấc mơ tôi
17 Tháng Hai 202310:17 CH(Xem: 6496)
Bài thơ viết ngoài công lộ / Bị tuần cảnh chặn gắn giấy phạt / Lý do những con chữ không thắt dây an toàn /
13 Tháng Hai 20232:28 SA(Xem: 6494)
Con đường phía trước còn dài, chúc ai vững bước, dùi mài chí kia, ngày mai rồi hết phân ly, quê hương, bốn bể, một bề lành an, nhắc ai dừng bước gian tham, nhất là quyền lực, bạo tàn, hại dân
13 Tháng Hai 20232:24 SA(Xem: 6371)
Nhớ lại những tháng năm xưa thời còn ở quê nhà. Đêm giao thừa sau khi đặt mâm cúng xong cả nhà mình đều xuất hành về hướng đông đi lễ chùa, má mặc áo dài màu nâu còn mình và bọn trẻ lại mặc đồ tây bình thường theo má. Má lạy Phật lạy hương linh ông bà chùa Long Khánh rồi sang chùa Tâm Ấn cũng như thế. Mình nhớ ngày ấy trời trong lắm lại mang hương xuân lành lạnh, đường phố sạch đẹp và đâu đó vẫn còn lác đác vài người phu quét lá bên đường còn sót lại. Mình hít hương xuân ngày đầu năm mới vào hồn với cả hân hoan.
13 Tháng Hai 20232:10 SA(Xem: 7366)
Dắt xe vào cổng, đập ngay vào mắt tôi là một bộ nâu sồng trong phòng khách. Không lẽ là vị Đại đức yêu văn chương - điện ảnh kết nối FB với tôi mấy tháng trước đã tìm đến, sau khi tôi cho địa chỉ nhà riêng? “Bố! Mẹ Thơm đã về!” Con gái lớn của tôi reo lên hồ hởi khi thấy tôi bước vào. “Mẹ đừng nói, xem bố có nhớ mẹ Thơm của con không?”. Tôi thoáng ngỡ ngàng trước vị ni cô vẻ tiều tụy, rồi nhận ra ngay cô hàng xóm của mình gần 10 năm trước…
13 Tháng Hai 202312:43 SA(Xem: 7047)
順天者存,逆天者亡 Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong Thuận với thiên nhiên thì còn. Nghịch với thiên nhiên thì mất. [Mạnh Tử] “Kế hoạch phát triển nào cũng phải tính tới cái giá môi sinh phải trả – environmental costs – đối với sức khoẻ của người dân và cả trên nguồn tài nguyên lâu dài của đất nước.” Ngô Thế Vinh
06 Tháng Giêng 202312:51 SA(Xem: 7224)
Nhà văn Doãn Quốc Sỹ là thầy dạy tôi. Thầy sinh năm 1923, năm nay tròn 100, còn tôi sanh năm 1936, thầy hơn tôi 13 tuổi, năm nay tôi cũng đã 87. Tính ra năm thầy dậy tôi cách đây đã đến 70 năm rồi. Ở cái thời mà ai cũng gọi người dậy học là “Thầy”, dù là từ lớp vỡ lòng cho đến hết lớp trung học chứ không gọi là “Giáo sư” như những năm sau này. Mà người đi học thì gọi là “Học trò” chứ ít ai gọi là “Học sinh”. Thầy dậy tại trường Chu Văn An năm nào, thì tôi được học thầy năm đó. Tôi không còn nhớ mấy năm, nhưng đọc tiểu sử của thầy, trên mạng Wikipedia cho biết thầy chỉ dậy ở trường CVA có một năm 52-53, sau khi thầy dậy ở Nam Định một năm 51-52. Trang mạng này, có ghi thầy di cư vào Nam năm 54, đoạn sau lại ghi thầy dậy trường Trần Lục tại Saigon năm 53-60. Tôi không nghĩ rằng hai trường Công Giáo Trần Lục và Hồ Ngọc Cẩn dọn vào Saigon trước năm 54.
06 Tháng Giêng 202312:11 SA(Xem: 6888)
Nguyễn Du chỉ thốt lên một lần duy nhất: Ta vốn có tính yêu núi khi ông Bắc hành, ở đoạn cuối sứ trình; nhưng cái tính đó, ông đã bộc lộ biết bao lần trong 254 bài qua cả ba tập thơ chữ Hán của mình! Ai ham đọc sách mà không biết câu nói có tự cổ xưa: Trí giả lạc thủy, nhân giả lạc sơn (Kẻ trí thì vui với sông nước, người nhân thì vui với núi non); song cái ý tưởng sách vở thể hiện khát vọng thoát tục thanh cao, mơ ước được tựa vào non xanh để tìm sự yên tĩnh vĩnh hằng của nội tâm đó đã được Nguyễn Du trải nghiệm bằng toàn bộ cảm giác buồn, vui, qua các đoạn đời phong trần của mình, và ông miêu tả chúng qua bao vần thơ chữ Hán thực thấm thía, rung động.