MANG MANG SẦU TÌNH ƠI
mang mang sầu tình ơi
chìm sâu trong ảo giác
bàn tay níu rã rời
chân dẫm vào gai góc
mang mang sầu tình ơi
đừng hỏi vì không biết
chỉ biết quỳnh hoa rơi
trắng vầng trăng chia biệt
mang mang sầu tình ơi
em nuôi tình non mướt
để hoa tình sinh sôi
kết trái tình oan khuất
mang mang sầu tình ơi
môi cười lòng đau buốt
hai đứa mình xa xôi
thắp tình đêm cháy hết
cháy hết ngàn đêm sau
mang mang vạn cổ sầu ..
Nguyễn Dạ Quỳnh
PHỐ NÚI KHÔNG CÓ MÙA THU
ở phố núi mùa thu se sắt lạnh
em năm xưa qua đó bỗng xao lòng
sầu biệt điện nắng rơi từng sợi mỏng
rớt vào em tóc xõa giữa chiều buông
trời phố núi lũ chim rừng khóc gọi
mây không cao không thấp cũng không gần
anh khờ khạo biết yêu mà chẳng nói
để một đời không có thuở tình nhân
mùa thu cũng về rồi thu đi mất
cây trơ cành khóc lá đợi tàn đông
em nhớ quá sáng xuân hồng tuổi ngọc
tà mơ xưa áo lụa trước sân trường
thôi phố núi ngày em mười bảy tuổi
có một lần qua đó - chẳng mùa thu
mà sao lá cứ bay hoài bối rối
mà sao anh nhớ mãi cúc vàng xưa
Nguyễn Dạ Quỳnh
NHƯ MỘT LỜI HÁT RU
ngàn xa gió hát lời ru
dỗ em say ngủ
giấc mù mịt,
đêm!
gối thơm trải vạt tóc mềm
trăng rơi mấy sợi
trăng chìm trong mơ
ru em
có một người khờ
bên cung nguyệt hát
và
chờ kiếp sau
ru em
tình cuối
tình đầu ?
dường như vô thuỷ
lẫn vào
vô chung
ru em
tiền kiếp ngại ngùng
mai anh về
biết có không
một lần?
Nguyễn Dạ Quỳnh
- Từ khóa :
- NGUYỄN DẠ QUỲNH