NHỚ MỘT DÒNG SÔNG
"Ta rồi lạc mất quê hương cũ
Làm sao tìm lại một dòng sông ?"
Một lần thăm lại dòng sông cũ
Nhìn nắng đổ dài trên bến xưa
Ngỡ chừng mây cũng chùng xuống thấp
Cho lòng trĩu nặng ấu thơ mưa.
Dòng sông vẫn là dòng sông cũ
Nghiêng nghiêng soi bóng những hàng dừa
Xuồng ai neo bến chòng chềnh sóng
Xin chở ta về năm tháng xưa.
Trở về một thuở vô tư lắm
Có con chuồn đỏ đậu trên tay
Hồn nhiên cười khóc trong nắng gió
Yên bình lá hát với dòng sông.
Trở về để gặp mình thơ bé
Chân trần chạy khắp cả triền sông
Mỏi mê nằm xuống bờ cỏ dại
Ngắm trời xanh biếc trải mênh mông.
Trở về nghe sóng rì rào vỗ
Hít đầy hương gió lẫn phù sa
Đàn bầu ai khảy buồn điệu lý
Cho bé con chìm trong giấc mơ.
Trở về tắm giữa dòng sông cũ
Uống từng ngụm nước của quê hương
Bâng khuâng nước mắt ta rơi xuống
Nhạt nhoà cả một ấu thơ mưa.
Biển Cát.
CHẢY QUA NUỐI TIẾC
Lòng không như gió
Nên chẳng cuốn trôi
Những mùa xa xôi
Chẳng còn trở lại.
Có bàn chân chạy
Qua những cánh đồng
Lúa trổ đòng đòng
Môi thơm ngậm sữa.
Có tiếng gà trưa
Vang trong tĩnh lặng
Khúc mương yên ắng
Nhẹ tiếng dầm khua.
Nhịp võng mẹ đưa
Êm đềm giấc ngủ
Câu ca dao cũ
Còn vọng lời ru.
Đến mãi thiên thu
Vẫn còn thương nhớ
Con sông bồi lở
Nặng trĩu phù sa.
Cho đất đơm hoa
Trổ vàng bông cải
Mùa xuân nắng rải
Ươm những mầm xanh.
Vườn trái trĩu cành
Đất lành chim ngụ
Có ai trốn ngủ
Đợi tiếng chim gù.
Mỏi bước phiêu du
Trở về nơi cũ
Chiều tàn nắng rũ
Quạnh vắng vườn hoang.
Quá đỗi muộn màng
Chỉ còn nỗi nhớ
Nghe mùa trăn trở
Trên mái ngói khô.
Dòng sông cơ hồ
Chảy qua nuối tiếc
Lưng trời thê thiết
Một tiếng quạ kêu.
Biển Cát.
KHI CHẲNG CÒN NHAU
Về đi nhé người về đi nhé
Một mình ta đứng lặng một mình ta
Đêm nhoà nhạt bóng người dần khuất
Ngẩn trông vời giọt lệ nào rơi.
Bàn tay vẫy lưng chừng bàn tay vẫy
Buông xuống rồi còn đau buốt những ngón tay
Gọi tên người nghẹn ngào trên môi đắng
Tiễn người về buồn đã xanh xao.
Mai xa lắc nửa vòng trái đất
Hắt hiu ngày lạc mất cả đời nhau
Nắng và gió ủ sầu ta mòn mỏi
Nơi người về là chốn không nhau.
Vừa giã biệt lòng đã cuồn cuộn nhớ
Mai xa rồi chỉ còn gặp trong mơ
Chập chùng sóng chập chùng sóng vỡ
Chia một đời dài da diết những âm quên.
Biển Cát.
TỪNG NGÓN TAY RÃ RỜI
Sao người không là nắng để ngày tôi thắp
Để bình minh thênh thang trên thảm cỏ non xanh
Nhẹ vờn lá bước chân chim chuyền lích chích
Rung những giọt sương đầu ngày rất đỗi mong manh.
Sao người không là gió để tôi co ro bờ vai lạnh
Nép vào một vòng tay ngỡ đời thật bình yên
Nào biết được ngoài kia là khốn khó
Là những tháng ngày đầy những truân chuyên.
Sao người không là bờ cát dài cho thuyền tôi ghé bến
Neo lại nơi này khi sóng lặng trời quang
Nghe biển vỗ bao dung không dập dồn giông tố
Một tiếng yêu người dào dạt những âm vang.
Sao người không là đêm để ru tôi bằng đàn nguyệt
Cho vầng trăng lung linh nghiêng xuống mặt hồ êm
Những sợi tóc thơm đổ trên vai người rã rượi
Dịu dàng nụ hôn chao gợn nước im lìm.
Và nghìn lần nghìn lần trong xót xa tôi thầm hỏi
Người ở đâu người trôi dạt nơi đâu
Đời là sóng và người là con nước
Con nước xa bờ về một cõi không nhau.
Trong bóng tối quạnh hiu tôi đứng chơ vơ lặng lẽ
Không có một ánh trăng không có một bờ vai
Không có gió gọi đêm dài khép lại
Mãi mãi không có một bình minh nào thắp nắng cho tôi.
Còn thấy gì mai đây hỡi người yêu dấu
Làm sao tôi vỗ về mình khi nỗi nhớ khôn nguôi
Bàn tay tôi xòe ra những ngón rã rời
Chợt đau buốt khi không còn bàn tay người ủ ấm.
Biển Cát.
- Từ khóa :
- BIỂN CÁT