- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BƯỚC QUA BUỒN THÁNG BA

21 Tháng Ba 20197:52 CH(Xem: 22030)



THANG 3- photo UL
Tháng Ba - photo UL

Mùa gọi nhớ

 

Bão đã qua rồi anh biết không

Trời bây giờ trời sắp sang đông

Lâu lắm không về thăm cố quận 

Nỗi nhớ nhung như cải lên ngồng

 

Chiếc áo năm nào em đã mua

Anh mặc cho ấm lúc giao mùa

Đông nay trời lạnh hơn năm ngoái

Nắng sớm cũng dường như gió trưa

 

Chẳng biết ngoài kia mưa có rơi

Giăng từng lớp trắng ở trên đồi

Em ở trong đây mà thấy lạnh

Hay là mưa khóc mướn vậy thôi...?

 

Nguyễn Thị Bạch Vân

 

 

Tự hỏi rồi lại tự buồn

 

Hỏi trời hỏi đất tiêu dao

Hỏi mây hỏi gió ta bao tuổi rồi

Hỏi da vừa trổ đồi mồi

Kia con sẻ hót mấy lời sang thu

 

Hỏi trong đêm tối tù mù

Đâu là ranh giới phạm trù yêu đương

Hỏi chân có nhớ con đường

Hỏi thăm chăn chiếu phấn hương nhạt dần

 

Hỏi trăm năm có duyên phần

Nay xanh đã bạc mấy lần qua sông

Biết rằng có đấy rồi không

Bàn tay đang nắm mà dường như buông

 

Tự hỏi rồi lại tự buồn

Tóc xơ mấy cọng vừa buông xuống đời

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

 

 

Bước qua buồn tháng ba

 

Tháng hai còn nằm trong ổ

Mà buồn tôi đã tháng ba

Xuân vừa mới qua một nửa

Sớm mai bỗng thấy mình già

 

Cái buồn là buồn cho có

Cái nhớ là nhớ cho xong

Tôi cười với tôi một tiếng

Đa đoan cũng thấy nhẹ lòng

 

Này vạt nắng vàng trước ngõ

Nghiêng về một phía đắn đo

Nỗi buồn tôi hong dạo nọ

In vào trang giấy thành thơ

 

Bước chân ra đường buổi sớm

Đi về nắng chỉ đường trưa

Gian nan nợ nần hai phía

Trần gian sống cũng như đùa

 

Nguyễn thị Bạch Vân  

         

 

 

Chiều đi ngang nhà thờ lớn

Chiều thấp đi về qua xóm đạo

Ngại ngùng sợ chúa hỏi vì sao

Lâu lắm rồi tôi không đi lễ

Kể từ ngày hai đứa xa nhau

 

Anh có trình bày với chúa chưa

Rằng mưa hay gió cũng theo mùa

Anh đã gặp cha và xưng tội?

Phục sinh này khác với phục sinh xưa

 

Cũng lâu rồi tôi không làm dấu thánh

Làm con chiên ngoan đạo giống như anh

Lòng hai ta là một trời hoa mộng

Ta bất minh, chúa cũng chẳng tán thành

 

Chân bước không đành qua xóm đạo

Nhà thờ tan lễ tự khi nào

Chúa vẫn đứng buồn hiu trên thập giá

Tôi đứng chờ... mà chúa chẳng hỏi vì sao...

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

Tôi thấy tôi ngoài kia

 

Tôi thấy tôi ngoài kia

Tôi chờ tôi ngoài kia

Bên bờ lau sậy gió

Thiên thu một cõi về

 

Thấy trăm năm là mộng

Sắc sắc với không không

Niềm tin và mơ ước

Bay về phía phù vân

 

Một tờ lịch vừa gỡ

Bao nhiêu sợi tóc rơi

Còn sợi thương sợi nhớ

Cũng bạc nửa cuộc đời

 

Tôi thấy tôi ngoài kia

Đứng giữa trời lộng gió

Lẫn vào mây trắng bay

Vương đầu cây ngọn cỏ

 

Hồn lơ lửng trên không

Rơi xuống bài thơ nhỏ

 

Nguyễn thị Bạch Vân

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 96666)
C ái Tôi nội cảm cộng hưởng với cảnh đời riêng, tâm thế sáng tạo riêng đã hình thành kiểu tư duy kỳ lạ của thơ Loạn. Thơ Loạn ra đời dựa trên sự thăng hoa nghệ thuật của những nỗi đau, sự bung phá những giới hạn, sự phân ly và hòa hợp những đối cực, sự hợp lưu của nghệ thuật, tôn giáo và cuộc đời. Thế giới nghệ thuật trường thơ Loạn là ánh xạ đầy biến ảo của những cái Tôi trữ tình đau thương và khát vọng.
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116024)
X a không chỉ từ thân xác Cái tổ nhỏ nhoi kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi Dải sương mù cuối năm kéo ngôi đền lùi lại Nấp sau bao lí lẽ tỏ mờ
09 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95935)
K hi ta nói chuyện một con sông, thì chủ yếu là nói đến một khúc sông, như khúc sông Hương chảy qua thành phố Huế. Nói về một tác giả cũng vậy, thường ưu đãi ấn tượng về một tác phẩm nào đó. Với một sự nghiệp văn học đã trải qua nhiều ghềnh nhiều thác như của Thảo Trường, đánh giá toàn bộ là một việc khó.
28 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 94206)
Đ êm qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 81148)
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95316)
C huyện này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95609)
S huhun mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một, như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93526)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 118366)
t a đã nhiều năm xa tổ quốc nhưng nào tổ quốc có xa ta sờ tay lên ngực nghe còn ấm hơi thở cỏ cây ở quê nhà
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 92552)
P hật giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...