Phụ nữ như những con đường, đường càng cong càng nguy hiểm.(danh ngôn)
Nguyễn Đăng Khương
LÚC ẤY
Chấm vệ tinh xâm thực mây
bầu trời dõi theo mắt người
nuôi dưỡng đê mê
Yêu hơn sinh mạng mình một con người
tuổi mười tám
xuống dòng
bài tình thế gian
Giấc mộng thi ca dạy
nhìn nghiêng ngược ảnh
ngôn ngữ tơ non
lửng lơ
Cái thôi thúc đầu tiên không quả
nghìn tin zalo trong giờ
tổn thương nằm im trong máu
nàng ước không phải của đời này
Cuộn trái qua phải
vô số con mắt bão
cuốn phải vào trái
bề mặt sinh quyển
ngắm thế giới lực hút ảo
từ từ chìm xuống
ý nghĩ.
HIỆN
Trong tình yêu cái có đang thụt lùi…
Không canh để biết ngọt nhạt
từ bàn tay một người hay gọi là thơ
mầm cỏ dại sinh sôi
Ai đó kể trong mơ tóm được rất nhiều lươn
bàn tay còn mê man ngây dại
vùng tuổi thơ
Đất mãi mãi sẽ lặn sâu vào nước
tình yêu chôn huyệt mộ
trước lúc nước lên
Nơi cư trú lý tưởng
hào quang cầu vồng
thống trị vô thức.
ĐỨNG
Đấy không là tượng đài
tuyệt đối thỏa mãn ước vọng cao đẹp đổ sụp từ lâu
mọi chuẩn vụn nát như lý tưởng
Giấc mơ thường quay về khu vườn của mẹ thời thơ ấu
dây bìm bìm, ất sửu, cứt quạ quoắn xoay ma quỷ
đám cây non oằn mình cố thở
Bàn tay lìa đốt buốt nhức chạm hư thực
đấy không là bóng núi đợi chờ
thương yêu biền biệt
hình nộm lay lắt
khóc vài hạt nước
hạn mặn xâm thực trời xanh
Đấy không là nơi em dừng lại
nước bẩn ao tù lũ nhóc nhen lớn tiếng
muốn uống nát trăng sao
Sống sục sôi
lùi mãi ngược mãi
mọi thứ xoắn vào nhau
một hình nhân đứng đó.
Ở GIỮA NHỮNG LÀN RANH
Giọt sương lấp lánh thu bầu trời
cả cổ thụ chắc khỏe
nằm gọn
biểu cảm định hình khoảnh khắc
Bờ sáng tối người ở đâu
lý trí sắc lạnh
đắm chìm mơ mộng
hái quả nào từ được mất có không
Rực rỡ và rụng rơi
dấu chân nhỏ bước lên từ mép nước
giữ lại gì nhan sắc trời xanh
Giữa mê đắm và bừng tỉnh, ái tình ở đâu
lành lặn vết thương mức thước
người đi rồi còn lại cả thế nhân
Rung lắc điệu nghệ cái đuôi mèo
sẽ lao tới một cánh rừng đùa giỡn
hay ngủ yên tro bếp bình dân
Bước ra từ khoảng đó
tiếng thở dài biến mất
nếp nhăn con đường không còn vả mồ hôi
bóng cây nô đùa như trẻ thơ chạy nhảy
đất đai lắng mình trong máu
ngồi mơ tưởng thế giới thăng bằng
Một ảo ảnh tuyệt mỹ
luôn đợi chờ
bên ngoài
mướt mát
những làn ranh.
LỊM ĐẮM ĐƯỜNG QUÊN
Không hồi sinh từ đất như hạt
miền tâm trạng đột nhiên bị phủ nhận
đường chim lãng quên
Vứt bỏ trạng thái tương lai
sẽ làm trong những giờ sắp tới
cầm lên buông xuống
Những lảo đảo dọc bãi bờ mãi dập vào ga
lượn buồn của triều cường tháng chín
mùa vụ quê nhà ngâm mình nước mắt
trôi nổi tuổi già nua
Mở trang trắng
lòa xòa tóc râu thi sĩ
cả đời ảo ảnh dưỡng nuôi
lớn dần
héo khô tầm gửi
Chân lý vừa đi vừa ngoảnh lại
thực tại
lịm đắm những đường quên.
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG