- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÓN TỪNG BUỒNG TRĂNG

03 Tháng Giêng 201910:42 CH(Xem: 21758)


ảnh UL
Miền cao - ảnh UL

LỜI THỀ

 

Không chạm mùi cỏ
nó mượt không ăn được
nó in người con gái
sức mạnh hữu hình sinh sôi

 

không nghĩ tuổi tên
tiếng con chim gì hót trên đỉnh đầu
biến lại ngân

 

không lưu gương
hiện ra rừng người ngụp ngụa

ăn mừng chiến thắng 
mất đầu

 

không viếng
cho người sống hơn là người đã mất
tổng dợt một lộ trình
bên dưới

 

không nghe tiếng nàng
đám đàn ông bực mình
đi chết sướng hơn

 

tiết chế tay mình
không sờ vào
dù nó là cỏ…

 

 

BÃO DỮ

 

Miên vọng bằm dập vụn nát nằm đâu
bi kịch cấy lại không kịp
hoang tan sương

 

vùng gần tham tâm đi qua vận tốc không đo được
bàn cãi mãi ngang mặt bàn 


đàn bà biến đàn ông làm quản gia
đàn ông thành đàn bà biết dịu dàng nghe lời sai khiến
trần gian đến ngày tiễn nhau

 

phật ẩn náu phương bắc
quỷ trốn chạy vào nam


bay khỏi mươi mét đốn từng buồng trăng
sờ được nỗi sợ hãi
rơi xuống dội lên

 

ghế bắt thêm ghế bện chặt
hậu duệ căn nhà cháy
mệnh lệnh lửa đưa xuống

 

mỗi tay búa hạ mình
nhựa tuôn cấp cấp cấp
không tiêu diệc nổi
chất liệu polime

 

nắng bản thể êm ã tan chảy đầu năm.

 

 

RỄ TRANH

 

Trôi lồng lộn lùm bụi ngời xanh
cắt từng đám một
sa đọa xót xa vong tính
loa phát ngôn mục khô

cuốc đám mây thứ nhất tôi nhặt về giọng hát
chui thật sâu vào ngàn năm
chém gió hung hăng ăn đồng loại càng ngày càng hun hãn
không thể chưng cất thành cái gì cả
vứt bỏ để tồn tại mình mất tính nhân như chúng

cuốc đám mây thứ hai cũng nhặt về như thế
cuốc…
cuốc…
cuốc…

như thế 
như thế
tôi chết
rễ tranh vẫn sống.

 

VÌ SAO TA KHÔNG THÍCH LÀM ĐẤT HƠN LÀ CẤY
Tặng xưa đồng cánh tâm hồn

 

Có lẽ vì ta giơ cuốc không qua khỏi đầu gối
hay đất đai chết hết
xương khớp ta đã hỏng
không cần gì ngoài ngồi yên lặng

 

có lẽ vì ta không cần mùa thu sau
để chúng họ cành hông
chết vì trúng thực
không vì một lần no

có lẽ vì mây máu bay lượn lờ
ta sợ màu đỏ ấy
gai óc

quả chuông đất vang rền
âm thanh quái dị

 

có lẽ vì ta sa đọa vong trận mùa tâm hồn
bị lưỡi cuốc sai khiển
bổ vào đầu mình
nát vụn

 

nên ta thích màu xanh tương ứng 
mang nhan sắc lịm tắc
chôn xuống trần gian.

 

NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35173)
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 37011)
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài kia không biết có về kịp. Nó bồn chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải rồi. Thằng này liều lắm, không nói được.  Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như vậy. 
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 38453)
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ nghề.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35578)
Một tiếng đồng hồ sau nàng trở lại chỗ tản bộ trên boong tàu, khoác trên người một bộ quần áo nhẹ và hở hang nhưng rất trang nhã khiến nàng trông khêu gợi một cách kín đáo, một áo khoác không cánh tay hơi hở ngực và quần lụa ống rộng trông tựa như váy. Nàng không nhìn ai hết, nằm dài xuống ghế mở sách ra đọc.
31 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 40288)
T ruyện của Cung Tích Biền là vậy, rất kén người đọc, nhiều khi sẽ rất khó hiểu và không hợp “gout” với loại bạn đọc chỉ muốn tìm những truyện tình lãng mạn để tiêu khiển thời gian. Truyện của ông luôn làm người đọc hoang mang, dằn vặt, thao thức và sốt.
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 36698)
C ơn đau phả hơi thở Vào giấc mơ giật mình trốn chạy Giọt nước mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy Ngậm ngùi treo mình trên cành khô Trong cầu vồng thanh âm lóe sáng...
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33880)
t ôi rượt mặt trời về bên kia núi hoàng hôn vỡ buồn bật khóc thơ ngây tôi thấy em của những ngày ngơ ngác nơi cuối trời hoan lạc tàn phai
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35457)
N hư những giọt mưa từ trời muôn đời tìm về đất Ta tìm nhau Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây Em giấu mưa đầy mắt
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33555)
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35537)
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng . Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống.