Giống cảnh tay vô hình cầm ngang cổ hải âu
vẫy không gian bàn chân đôi cánh
biển thành biển máu
thành tượng vàng ngàn tấn
tặng khơi cao
muốn bay
hãy nhìn các ngón tay chặt xiết
giãi giụa làm gì
còn cách phẹt phân
dấu vết sải chân
sống chết gì cũng phải thế
muốn hô hấp
lấy lông hồng thả nước
cổ họng bật tiếng gọi tự do
phần phật
ngần ngật
ăn tâm bão
vừa uống vừa hủy diệt
thần kinh sẽ rã rồi phân hủy
thịt xương không cần phải nói
hải âu sải cánh vút đi…
Nguyễn Đăng Khương
CƯ DÂN TRÔI TRÊN QUÊ
Sẽ thấy lửa ấm mà hong
mùi thơm số kiếp bốc lên
xé đời mình rồi nhai ngấu nghiến
giờ này như gà con chíu chít
bầy diều hâu xơn xớt xung quanh
mỗi tháng dâng một đứa
cảnh báo thét gào từng làm
không cách nào khác được
hướng mỏ về trời
làm gì còn đất dưới chân
cứ chết dìm trong nước
sình
ươn
trôi
ở trên quê.
Nguyễn Đăng Khương
CỔ MỘ
Thanh xuôi xuân ngược nơi đâu thời
đất đá kết thành rêu đỏ
dấu vết trần gian hằn khuôn mặt gió
có ký ức không, còn nhớ màu trời
bụi truyền kỳ hằng gương mặt
những con đường rỗng
lối của rồng và quạ
mang giọng nói đục tràn
lặng lẽ cỏ đi dạo
bùng nhùng cháy ruột gan
làm gì biết xương tàn cốt rụi cần
tể tướng đại gia hay đại ca
đôi mắt mài mòn bên rìa vũ trụ
dường chỉ có trong bóng chỉ tay
rõ ràng không thể nhận
bằng thị giác triết học, như sờ vào bóng đêm
làn khói bay bỏ lửa
sống lại đất đen
cổ thụ dọn đẹp cưa máy
là điều không biết khi ngồi trước màn hình máy tính
nhìn vào.
Nguyễn Đăng Khương
LỤT
Những mảnh quyền lực treo lơ lửng trên đầu
đất đai sôi dầu bỏng lửa
sức sống bây giờ là đá
phiêu diêu trong tuyệt thực của họ
thân phận họ tập hợp rỗng
nước con số không bầu trời long lóng
mây đắng cay kia
còn ngủ lại trong căn phòng hẹp là đại dương ảo vọng
bình minh bị những đen gió trận cuốn trôi
giấc mơ nước co chân
những đôi giày lật ngược bầu trời
đựng đầy chới với
bước chân họ thổi lật đền đài
ngả năm mộng du loang loáng
ăn ánh sáng của triệu triệu đôi mắt
sự tanh tưởi thối tha
miền đời tốt tươi tước đoạt
đáy hôn mê
ngầu đục phận họ
có thấy tim mây duềnh lên ngọn núi
cánh hoa lưu lạc lịm đắm
đứa trẻ bò trên đỉnh tiếng khóc
mong manh vực thẳm
sấm chớp hằn học quá khứ
thì vách núi bên kia là tương lai
vụn ra đá sỏi.
Nguyễn Đăng Khương
CHỒI THU
Đâm mặt đá lỏm chỏm buồn
thạch sùng núi trườn lên tiếng kêu
bo non ghép ngàn năm trước
để không đổ trước cuộc người
tôi bám vào kỷ tan
vượt cơn choáng ngất
đoàn người lên đỉnh từ rất sớm
vui cười thỏa mãn trong facebook
mưa nhiệt đới miệng thu nham nhở chớp
ngồi nhìn rắn lột trong chòi
mấy chương tiểu thuyết tự đọc
lão ban trưởng (đại diện cha mẹ học sinh trường) từng nhục mạ tại bình an quán nhiều năm về trước
giờ giả bộ ve vuốt tôi
mời nhậu cái đầu trâu
ánh chớp rạch về hướng ấy
nào biết con cái của lão là ai
hay lão pháo nhầm người khác
chồi thu sắc nhọn
cắm chặt nỗi buồn
đừng mong lay chuyển.
Nguyễn Đăng Khương
MÁU
…ăn tiết canh heo chó dê gà vịt và uống rượu hàng ngày
già trẻ gái trai
các quán xá tồi tàn
xung quanh thủ đô
sự đốn mạt cũng chảy tràn như máu
làm nghệ thuật vì tôn chỉ
mỗi lần đọc là thổ huyết
vì cái gì mà chờ đợi
các tượng đài bổng dưng đổ sụp…
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG