- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHẠM QUYÊN CHI

19 Tháng Tư 20181:11 SA(Xem: 26710)


PhamQuyenChi 1bw
Phạm Quyên Chi - VN 2018

 

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, Phạm Quyên Chi là tên một người làm thơ còn rất trẻ,  sinh  năm 1993 . Cô đến với thơ bởi sự ham thích tưởng tượng, và rời bỏ cuộc sống thực. Hiện đang  sinh sống bằng dạy học tự do, buôn bán sách cũ và làm thơ ở thành phố Quy Nhơn.

Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của Phạm Quyên Chi.

Tạp Chí Hợp Lưu

                                

 

KHÔNG CÒN

 

Không còn viên Pin nào nổ tung trên bãi mây 
Bà Ngoại gầy chống cây gậy gầy đi vào cuộc kháng chiến chống lại bầy cá ma 
Bầy cá ma khóc đỏ mắt 
Má tôi chạy bắt chảo mỡ lên chiên lại cái giếng nước

 

Lúc đó, tự dưng 
Tôi thấy mặt đất nhà hàng xóm, lũ nhỏ chết 
Quá nhiều chuyện 
Xảy ra 
Đến bây giờ, hình như 
Kẻ sống xót là Tôi vì trông thấy ông Ngoại bị gãy đôi chân khi theo đế quốc Mỹ

 

Còn ba ngồi bù xù trong đám mía 
Không biết phải chặt bớt cây nào, bao nhiêu để đủ lớn qua ngày 
Ở trên bầu trời ba thấy mặt mũi của đứa con mất giấu bị che đi khi chưa được chôn cất

 

Bữa cơm chiều giống nhau quá 
Mớ đũa gắp thả lỏng cọng tóc đáng thương 
Kẻ đứng hầu bàn ngủ gật 
À không là cô Út đang cột túm dòng sông - đêm nào cũng mơ thấy máu chảy trên vách đá 
Nên chẳng ai biết cô Út có bệnh 
Nhắm mắt lại là vội mở mắt ra

 

Trên các sợi dây điện 
Người ta phát minh ra đốm lửa trắng mịn 
Thằng cu Tí dựng xe vào 
Miệng không ngừng phun ra ngoài vài bữa chợ dưa chua 
Tại sao em không cha không mẹ 
Tại sao con chó cái nhà em bị dại trong họng kẻ chưa mọc răng cùng

Rồ rồ, để biết chán việc gãy xương lưng khi treo cổ 
Là sống hả ???

 

Phạm Quyên Chi

 

 

RẤT TIẾC

 

Rất tiếc 
Khi vào trường đại học, tôi đã học khá ngu, khá bất đồng và bỏ học như bỏ cá tôm vào giỏ 

Rất tiếc 


Khi lớn lên, tôi tôn sùng tất cả mọi vật có khối lượng riêng lớn và mang màu xanh lục 
Trong đó có 
"Tình yêu" 
Rất tiếc 


Thời buổi này tôi cứ buột miệng nói xàm, thực lòng nghĩ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra 
Con trai tôi thì chưa ra đời, nếu nó ra đời chắc cũng chẳng được cấp học bổng, mà có được cấp thì đâu hay ho gì 
Rất tiếc 


Tôi đang nói chuyện với tôi 
Mà phạm sai lầm ba tám lần lỗi không tôn trọng bản thân, cái mồm lảm nhảm như con lợn béo 
Rất tiếc 


Những ngày qua, tôi đã mặc chiếc áo điều khiển mùa xuân bò lết dưới mùa hè tạo các kiểu dáng như miếng thịt mỡ treo lủng lẳng 
Rồi ngồi nhai nảy ra ý tưởng chết đi sống lại 
Chẳng hiểu sao 
Chẳng hiểu sao không ai xui tôi dừng lại 
Vậy nên 
Rất tiếc


Tôi tiếc bộ y phục cho người đã thành ma!

 

Phạm Quyên Chi

 

 

CẢM TƯỞNG SAU BỘ PHIM

 

1. Jung So Yool 
Thật khó khóc cho nàng 
Rốt cuộc cuối con đường nàng đi 
Nàng đã nằm nghe điều gì?

"Người bạn chân thành nhất 
Tình bạn duy nhất trên thế giới"
Chẳng cần giải thích 
Để bắt đầu kết thúc

 

2. Linh hồn Joseon 
Tồi thật 
Không có con chó nào sủa bậy lên mặt thằng nhạc sĩ... 
Lời bài hát nào có thể đi vào trái tim người dân lao động khi được viết và móc ra trên nỗi đau của nàng So Yool

 

3. Đời một người ca kỹ di tật thật
Loài hoa đặc biệt, 
Nhét đầy mây và tạo mưa

Thấy chưa 
Trong cái rủi ro khủng khiếp nhất 
Cũng do tình yêu 
Nàng So Yool hỡi! Thật ra nàng đã đi đến vị trí tăm tối quá chậm so với lí trí một linh hồn

 

4. Chiếc đĩa sống xót quá lâu dưới lòng đất 
Không nguyên dạng 
Đó là cuộc chạy trốn sợ hãi cuộc đời không còn sự lựa chọn nào khác 
Lịch sử của dân tộc phải chơi trò giật mình 


Muốn bay lên 
Thì phải ném xuống 
Muốn cất lên điều vĩnh cửu trong bài hát 
Thì phải vĩnh biệt tiếng gầm rú 


Đức hạnh thay 
Người nghệ sĩ chân chính 
Nàng thất bại về nằm
Bên đổ nát 


Jung So Yool nàng ơi 
Một chút nặng nề 
Nặng nề một chút thôi 
Nàng sẽ hiểu được linh hồn chân chính 
Đã đến thăm nàng nằm !

 

Phạm Quyên Chi

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 72067)
.. . M ắt thuyền của Nguyễn Xuân Tường Vy là một minh chứng về kiếm tìm và kiến tạo bản sắc của một cây bút. Mười hai tác phẩm của chị đã cho tôi những trải nghiệm thú vị. Khi dấn bước vào con đường văn chương chữ nghĩa, có lẽ ai cũng mong cho mình sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi. Song con đường đến thành công thường luôn chứa đựng nhiều thử thách. Một khi được tôi luyện qua thử thách, mỗi cây bút sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn: “ Có thể vượt qua thế giới lớn lao của loài người, không phải bằng cách tự xóa bỏ mình đi mà bằng cách mở rộng bản sắc của chính mình ” (R. Tagor)
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 86584)
N hư nhiều người, khi đọc bài “Tìm Thăm Nguyễn Hữu Đang” của Phùng Quán, chúng tôi rất xúc động. Cụ là một người xuất sắc về đủ mọi lãnh vực: văn chương, khoa học, chính trị, thông thạo nhiều thứ tiếng, mà suốt hơn 50 năm qua đã bị đọa đầy đến cùng cực...
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 114008)
Ơ i Hoài Khanh đang còn ở Biên Hoà tóc bạc phơ nhớ đêm giáng sinh nào lên Đà Lạt thăm Thiện Ơi Hoàng trúc Ly khuất mặt những câu thơ Thiện ngợi ca bởi Thiện là thi sĩ là hoạ sĩ lạ lùng kia đã đi qua rồi đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất (7) Thiện đã về Thiện đã tới.
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 96027)
N hà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, dịch giả, giáo sư, cư sĩ Phật giáo Phạm Công Thiện vừa qua đời vào ngày 8 tháng 3 tức thứ ba vừa qua tại Houston Texas, hưởng thọ 71 tuổi, theo Cáo bạch của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ cũng như sự xác nhận của gia đình.
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91161)
G iấc mơ thổ kể chuyện một lũ người hoá điên vì ám ảnh quá khứ. Quá khứ ở trong mọi ý nghĩ, đè nặng lên từng số phận. Quá khứ hằn dấu lên ngôn ngữ, trong những lời nói đã trở thành thói quen, được phát ra như những khẩu hiệu trơ cứng, như trong câu của Quý với Vĩnh lúc đi săn rồng “ Khẩn trương lên giặc lái đến bây giờ ”. Quá khứ ở trong từng thức ăn, đồ uống, trong giải trí, trong thịt rồng, tim phượng, trong “rượu Armagnac Marquis de Caussade, đóng chai năm 71” , và trong “trận World Cup của năm 66” .
10 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 94064)
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu. Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây. Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
08 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97888)
... Ở đây các nhà thơ đều phải bỏ tiền ra in thơ. Mà họ có giầu gì cho cam. Phải dành dụm từng đồng, bớt xén tiền ăn của cả nhà, có khi đến mấy năm mới in được tập thơ. Mà in rồi chỉ đem đi tặng cũng đủ hết hơi. Thì ra trên thế gian này, thơ văn sinh ra để làm vất vả cho con người...
08 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 119182)
Thiên nhiên vừa khe khẽ đặt xuống con như viên sỏi trắng tinh khôi trên bãi cát bình an ấm áp viên sỏi cười với ánh mặt trời
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90182)
Hư cấu trên năm, bẩy mảnh đời cóp nhặt tạo ra những nhân vật của truyện ngắn này. Chúng không là những người bằng xương bằng thịt, tức có thật, hoặc tưởng là mình có thật, kể cả (và nhất là) nhân vật mang danh xưng Tôi trong truyện. Tôi, phần não phải, nơi điều hành tâm và tình, trong truyện này mâu thuẫn với phần não trái, nhân vật tên Th, mang chức năng sai khiến lý tính. Khi mâu thuẫn biện chứng - lý và tình - bế tắc, thực tại mang tính định mệnh, một loại tổng hợp mang nét ngẫu nhiên, có người cho đó chính là chữ Duyên trong Phật pháp. Tác giả nói quanh, xin lỗi bạn. Có lẽ bạn muốn xem hắn kể chuyện thế nào cho thành truyện, thời giờ đâu mà viển vông.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97343)
Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo. Chẳng biết vì sao trâu bò thường rất căm ghét màu đỏ? Trăn cũng vậy? Nó có thấy trong veo và xanh biếc? Không giống với môi trường mà nó đang sống? Phải liều chết tranh đấu với con người để tìm lại chỗ của mình? Đấu bò? Có lẽ vì thế Trung Quốc không thể chơi môn thể thao này? Nhưng mặc áo đỏ ở Trung Quốc? Chẳng làm ai bận tâm. Chỉ như quả ớt chín ném thêm vào hũ tương ớt.