- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MƯA LÊN TỪ NHÁNH SÔNG

25 Tháng Ba 201812:31 SA(Xem: 25810)




IMG_3428
mưa lên từ nhánh sông - ảnh tác giả




Mưa lên từ nhánh sông

 

Đó là một ngày thần thoại

Mưa lên từ nhánh sông

Mùa đông chảy thành trăm con đường

Nơi ngõ hẻm

Tình yêu đang trùm kín chiếc khăn  

Grừ...grừ...

Chú mèo hoang lạnh 

Gửi giấc mơ trổ theo lộc biếc 

Cuộc trình diễn mùa đông 

Kéo dài đến tháng ba 

Tiếng mưa vẫn còn vương vãi

Người đàn ông bên ly rượu 

Người đàn bà đang ăn mái tóc khô

Sự biếng lười đổ đốn 

Nằm bẹp trên mái nhà 

 

Sẽ đến lúc nào đó 

Chúng ta sẽ nhỏ bé lại 

Tựa mũi kim

Để khâu lại từng con đường 

Chúng ta đã từng lạc lối 

Hãy yêu đi

Trước khi thời gian sứt mẻ

Lớp da già nhăn nheo

Đừng theo cách chúng ta định ước

 

Vẫn còn điều gì lấn cấn

Mở hé cửa ra

Đẩy mùa đông đi 

 

n.h.a.t

Sự tồn tại 

 

Phía sau khu vườn trống 

Những bóng âm mịt mù đang hồ nghi về sự tồn tại của linh hồn

Sau sự sụp nát của bức tường

Thời gian đổ ào xuống 

Lịch sử chảy tràn xuống

Con người lúi cúi lượm lặt

Những quyển sách, những hoài ức, những tiếng cười, giọt nước mắt, lòng tin, sự dè dặt, điều sợ hãi còn nghẹn trong cuốn họng run lẩy bẩy, mọi sự cam chịu

Cơm ăn, nước uống

Mọi thứ từng đi qua

Hoặc đã từng chạm vào

Những cái tên...

Tất cả từng là sự im lặng rất lâu

Bây giờ, đó là sự im lặng vĩnh viễn

 

n.h.a.t

 

Hai sợi dây 

 

Sự khác biệt hai sợi dây

Đứa trẻ ghiền bên máy tính

 Và con chó bị xích 

Khi cả hai cùng tìm cách phá vỡ đi

 

Con chó cần bàn tay gỡ những nút thắt

Nó sẽ tận hưởng làn gió tự do của khu vườn

Đứa trẻ cần sự phá vỡ bên trong

Có thể từ xa là một ngọn hải đăng

Đứa trẻ cần nhìn thấy nó

Hoặc con đường dài ngoằn ngoèo 

 

Con chó bất lực vì không bàn tay giải thoát

Đứa trẻ bất lực vì không giải thoát đôi tay của mình

 n.h.a.t

Trong đêm 

 

Có một điều giả tưởng được đặt ra

Khi con người xoá được hết dấu tích của chiếc đồng hồ 

Mọi thứ sẽ không còn so đo

Từng phút và giây, từng khắc giờ và nhịp đập

Trái tim đôi lúc sẽ loạn lên

Chúng ta sẽ quên hẳn từ “bình minh” hay “chạng vạng”

Chúng ta sẽ không còn lo lắng, cầu an, chắp nối cho từng ngày dài thêm 

Chúng ta chẳng biết tiếc nuối 

Không có điều xa cách 

Không có sự chờ đợi

Không có chỗ cho hoài niệm, cho nỗi buồn 

Đêm 

sẽ sâu hơn

Nghìn trùng 

Và chẳng ai biết được điều đó 

Chúng ta sẽ qua từng ngày 

Vắt dòng tuỳ thích như bài thơ 

Chẳng bị thời gian trói giữ 

Mọi thứ sẽ trôi...trôi...trôi qua

Êm ái và nhẹ nhàng 

Chúng ta vẫn luôn trẻ mãi 

 

Điều giả tưởng ấy đã xảy ra

Ít nhất là đêm nay

Trong đôi tai của chú mèo

Tiếng tích tắc đã tan loãng vào bóng tối 

 

n.h.a.t

 

 

Chạm vào bóng tối

 

Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện 
Dài một thế kỷ chênh vênh

 

Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù 
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng


Từ lời Hải Hạc sầu bi

Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói

liệt từng lớp đau thương 


Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát


Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô

Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ


Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng

Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói


Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện

 

n.h.a.t

 

Ăn Tóc

 

Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc


Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn 
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết


Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi


Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn


Từng cơn buồn nôn khó chịu 
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn


Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi

 
n.h.a.t

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 103599)
V ới thơ của Hồ Xuân Hương ngày càng được thế-giới quan-tâm và biết đến, một vấn-đề dai dẳng trở lại: Đâu là những bài thơ đích-thực của bà? Có nhiều cơ-sở để cho chúng ta trở lại vấn-đề. Một là trong tác-phẩm mà cho đến nay thu thập được nhiều thơ chữ Nôm nhất gán cho bà, cuốn Phát hiện mới về Hồ Xuân Hương [1] do Giáo-sư Nhan Bảo, một nhà giáo Trung-quốc dạy tiếng Việt ở khoa tiếng phương Đông thuộc Trường Đại-học Bắc-kinh (trước khi ông về hưu), nhiều bài trong số 203 bài thu thập trong đó rõ ràng là không phải của bà.
25 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 100425)
T rong bóng tối, bàn tay Phil bỗng to lớn dị thường. Những ngón tay có phép thuật làm bụng nàng co thắt. Lưng nàng sâm sấp, hơi thở đứt đoạn, mồ hôi rịn ra khắp thân thể. Nhàn với. Toàn thân Phil như sắt nguội. Lặng ngắt. Nhàn víu. Khoảng đêm trống rỗng, lạnh toát. Rồi một trời tuyết bất thần ập xuống. Nhàn trôi bồng bềnh trong tiếng tuyết đêm rơi rơi. Nhàn nằm bất động trong bóng tối, dưới tấm chăn lông ngỗng mềm ấm. Chung quanh nàng không một âm thanh, chỉ còn hai bàn tay to lớn dị thường của Phil mê mải.
23 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 108567)
C húng ta không đoạn cuối  Chúng ta không bắt đầu  Trăng Atlanta lung linh Đi cho đến bình minh ...
23 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 90697)
N hững nhà nghiên cứu mới đây cho biết rằng dùng sữa chua yogurt có thể làm hạ áp huyết nhưng dùng sản phẩm gạo có thể nguy hiểm vì nồng độ thạch tín cao.
22 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 88231)
C ách đây hơn 20 năm, Bảo Ninh mô tả chiến tranh như một bộ máy nghiền nát tất cả, trừ tình yêu. Nguyễn Bình Phương tiến thêm một bậc: chiến tranh nghiền nát cả tình yêu chỉ để lại tội ác, không cho con người một hy vọng nào...
22 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 108883)
T ôi đến thăm anh một chiều mưa Huế. Nói chính xác là một chiều mưa rằm Huế. Trời xầm xì và mưa lách nhách. Lá cây ướt đầm...
27 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 106150)
Người Việt chúng ta thì ai cũng biết hột vịt lộn là gì, nhưng đối với giới trẻ và người Tây Phương, thì theo như ông Miguel Trinidad, trưởng tay đầu bếp và là một trong những người chủ tại Maharlika, một nhà hàng Phi Luật Tân ở thành phố New York, mô tả đây là trứng vịt có từ 11 đến 14 ngày từ khi được ấp trứng và là một món đặc sản tại Phi Luật Tân.
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 106880)
L ịch sử Việt Nam có không ít những nhân vật lớn với tầm vóc tạo dựng thời đại mà cuộc đời của họ tự nó đã là những pho tiểu thuyết. Song rất tiếc, cho đến nay tiểu thuyết lịch sử Việt Nam mới chỉ dừng lại ở sự khai thác có tính chất minh hoạ lịch sử về một vài giai đoạn và một số khía cạnh của những nhân cách văn hoá lớn này...
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 105426)
K hi tôi viết những dòng chữ này, thì ở Nam California gia đình và thân hữu của nhà văn Nguyễn Mộng Giác đang tiến hành những nghi thức cuối, tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Trước đây gần hai năm cũng tại địa điểm này, cũng những thân hữu này, đã tiễn đưa nhà văn Cao Xuân Huy trong chuyến đi chót cùng của đời anh. Nguyễn Mộng Giác là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút đầu tiên và Cao Xuân Huy là chủ nhiệm kiêm chủ bút cuối cùng của tạp chí  Văn Học ...
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 107348)
N guyễn Mộng Giác sinh năm 1940 tại Bình Định, trong một gia đình gồm 7 anh chị em. Ông là người con thứ hai. Cha ông, một nhà giáo trong thời Pháp thuộc, thưở nhỏ ông cắp sách theo cha đi nhiều nơi vì thời gian đó nhà giáo luôn được thuyên chuyển công tác liên tục. Ông thừa hưởng nếp sống mô phạm từ cha mình.