- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ DUY NGUYÊN

13 Tháng Mười Hai 20171:25 SA(Xem: 28601)



25289679_570733183258548_2883795220499456713_n
Photo UL



LTS: Trong thế giới hôm nay có quá nhiều bạo lực và thù hận, có lẽ chỉ có tình yêu mới mang lại sự dịu hòa và tình thương đến với con người. Những bài thơ của người viết mới Lê Duy Nguyên thật tha thiết với bến bờ yêu thương. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của Lê Duy Nguyên.

TẠP CHÍ HỢP LƯU

 



HAY LÀ ANH MANG EM THEO ĐI


Hay là anh mang theo em đi
Không có anh ở nơi này đã khác
Những cơn gió không còn mang tiếng nhạc
Những cây xanh trơ trọi lá trên cành

Ngửa mặt lên trời, không thấy màu xanh

 

Hay là anh mang theo em đi
Đừng bỏ em ở lại một mình
Vì có khi nào anh lỡ quên
Em sẽ vùi vào lòng anh như cũ

Em sẽ rúc vào nơi hỏm cổ
Sẽ thở bằng hơi anh thở
Sẽ vòng hai tay quanh người
Sẽ ôm anh không muốn xa rời
Mỗi buổi chiều em sẽ lì lợm ngồi
Chờ cho đến khi một trời sao rụng
Chờ cho đến khi trăng sao đưa nhau đi trốn
Em vẫn chờ anh

 

Hay là anh mang em theo đi
Mang em theo đi, đừng để em ở lại
Đừng để em một mình như vậy
Một mình với ba mươi ngày

Một mình với ký ức bao vây

 

Hay là anh mang theo em đi
Mặc kệ con đường, mặc kệ dòng sông, mặc kệ đám đông, mặc kệ hết
Mặc kệ chúng ta không đến được ngày mai
Mặc kệ tương lai bỏ chạy
Anh đừng bỏ em ở lại
Vì em yêu anh

 

(Nó có phải là lý do không?)

LÊ DUY NGUYÊN

 

NHỚ ANH, EM CHẠY RA BIỂN VÀ KHÓC


- Trời đã mưa rồi!
Mình chui vào mền nằm và nói chuyện đi anh
Em sẽ kể về màu trời xanh
Về những đêm tháng Năm quá ngắn
Và những ngày tháng Mười dài nhất trong năm
Những khuya em nằm chờ sáng

Và trong bóng đêm em lặng lẽ ngắm
Anh đang say ngủ
Từ một nửa vòng trái đất
Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Những khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc


Trời đã mưa rồi!
- Mình chui vào mền, nói chuyện đi anh
Ngón tay em thèm chạm vào viền môi rất ấm
Những ngón tay biết thèm hơi thở ẩm
Ngón tay biết nghe anh cười...


Mai anh đi rồi
Mình xa hai lần hơn
Là chia tay trong chia tay
Là thương nhớ chất chồng thương nhớ


Anh vừa nói : Anh nhớ em
(và em nói : Em không nhớ anh!)
Vì làm sao em có thể kể hết
Nỗi nhớ của ngày-dài-nhất-trong-năm
Nỗi nhớ của đêm-trái-múi-giờ
Nổi nhớ xuyên qua Thái Bình Dương


Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Mỗi khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc

LÊ DUY NGUYÊN

 

NHƯ NGÀY NHỚ ĐÊM

Đêm của anh là ngày của em
Chúng mình như mặt trời, mặt trăng
Như sao Hôm sao Mai
Em vì ngày của anh mà thao thức

Vì đêm của anh mà bồi hồi giữa ngực

Chúng mình như ban đêm gặp ban ngày
Gặp nhau chỉ để chia tay
Quấn quít vì vội vã

Anh ngủ đi em nhớ
Em nhớ anh như ngày nhớ đêm.

LÊ DUY NGUYÊN

 

KHI EM TỦI THÂN

 

Một ngày em bỏ anh đi xa

Vì tay của em chẳng dài đến thế

Và tim của em cũng không thể

Giam giữ anh trong em mãi đâu

 

Nổi nhớ của em quanh quẩn chỗ anh ngồi

Mắc kẹt vào tách cà phê anh uống

(anh đã uống đến ly cà phê thứ mấy

bàn tay ai đã pha cà phê cho anh đấy)

Cổ áo chemise sáng nay ai đã cài

Ngón tay nào dừng ở nút thứ hai

Lọn tóc nâu len vào trong ngực

 

Nửa đêm em loay hoay vì anh thao thức

Giờ này anh đã ngủ được chưa

Anh có cùng ai "chat" đến khuya

Người đó nói líu lo và anh thì lắng nghe

Rồi anh chau mày hay cười nhẹ

 

Đêm nay trời đầy gió

Ai nhắc anh khép cửa sổ

Ai lo lắng cho anh cảm lạnh gió lùa

Ai đắp chăn cho anh giữa đêm khuya

Ai hôn lên trán anh trong giấc ngủ

 

Phải rồi, sẽ có ai đó

Làm tất cả những việc nhỏ

Sẽ có ai đó dịu dàng, yêu anh thay em

Vì ai đó, mà anh sẽ quên

 

Em như bông hoa cắm ở góc bàn cúi đầu lặng lẽ

Em như dĩa hát xưa bỏ quên trên kệ

Ly nước lọc uống dở

Cuốn sách đọc đến trang cuối cùng

Là chiếc quạt bàn trong mùa đông

Không ai nhớ đến nữa

 

Có khi nào anh chợt nhớ em

Như nhớ một người dưng đã quen

 

LÊ DUY NGUYÊN

 

 

ĐỂ NHỚ HAY ĐỂ QUÊN

Tôi không sợ phải nhớ
Tôi chỉ sợ nhất phải quên
Tôi sợ nhất lãng quên sẽ bào mòn ký ức về anh

 Về chúng tôi, từng mảnh một, từng chút một

Cho đến khi trôi tuột như cát chảy qua ngón tay
Ngay cả cơn đau tôi cũng muốn lưu lại


Tôi hay viết về cơn đau, tôi nhai kỹ lưỡng, nuốt chậm chạp, lắng nghe

Nghiền ngẫm cơn đau, từng vết rạch sâu
Biết mình còn đau đớn cũng là hạnh phúc
Mỗi chiều phải chìm trong nổi nhớ cũng là hạnh phúc
Người ta chỉ bi thảm khi không còn gì để nhớ

 

Tôi viết hàng trăm lần yêu anh, dù biết tình yêu không là vĩnh viễn

Tôi vẫn viết về tình yêu của mình dành cho anh
Như một ông sư già ngồi tụng kinh cầu siêu, gọi tên đến mười ba đời đã quá vãng
Tôi gọi tên anh, gọi tên ký ức, trong bài kinh tụng mỗi ngày


Tôi gọi tên anh để anh thành vĩnh hằng trong ký ức
Tôi viết để cho tình yêu của tôi thành vĩnh hằng

Dù chỉ là vĩnh hằng của một đời này
Chỉ là vĩnh hằng của một người, của riêng tôi.

LÊ DUY NGUYÊN

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 106480)
N hững lời chứng thuyền nhân, những hình ảnh kỷ niệm, những bài viết ngậm ngùi… ngày giỗ năm nay càng thêm lớn với 3 chương trình lễ tưởng niệm nơi tượng đài Chiến sĩ Việt Mỹ, đêm thắp nến, hội thảo, chiếu phim, và hàng loạt những chương trình truyền thanh truyền hình, băng đĩa kỷ niệm. “Ngày này năm ấy” được người Việt lưu vong nhắc đến tựa như dân Mỹ đóng lại vở kịch nội chiến 1876 hàng năm. Khác chăng, trang sử của chúng ta chưa thể khép lại. 
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 101721)
K hi bố tôi rời bỏ gia đình đi tìm một cuộc sống mới, tôi còn quá nhỏ để hiểu điều gì vừa xảy ra. Tôi không nhớ được mẹ tôi có buồn nhiều không, có khóc nhiều không? Tôi chỉ nhớ mẹ tôi nói với tôi rằng bố tôi sẽ không bao giờ về nữa. Tôi không hiểu vì sao mẹ tôi nói thế. Tôi hỏi lại thì mẹ tôi trả lời : “ lớn lên con sẽ hiểu ”.
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 109091)
T rong thế giới " không có vua ", cha con, anh em gầm gừ, chửi bới, cạnh khóe, cấu xé nhau, không tiếc lời nanh độc giành cho nhau; em "sòng phẳng" trả "tiền công" cắt tóc cho anh trai; cha chồng nhìn trộm con dâu tắm, em chồng ngang nhiên sàm sỡ, đòi ngủ với chị dâu; con giơ tay biểu quyết để cha chết...
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 93464)
Đ ây là bài viết thứ hai, trong số 3 bài viết về tương lai Đồng Bằng Sông Cửu Long “Nhìn Xa Nửa Thế Kỷ Tới” . Bài thứ nhất, như một tổng quan, với nhận định: thủy điện vẫn là nguồn năng lượng rẻ nhất, do nhu cầu phát triển, những bước khai thác thủy điện trên sông Mekong, cho dù mau hay chậm, trước hoặc sau, thì đó vẫn là một tiến trình không thể đảo nghịch trong vòng nửa thế kỷ tới.( Ngô Thế Vinh )
05 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 113410)
T ôi ký họa mặt người vào dòng sông buông Nơi có lau sậy hóa mình trôi theo tiềm thức Đột ngột giận mình
04 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 87238)
C hủ nhật ngày 1 tháng 5, 2011[...]Tổng thống Barack Obama và Phó Tổng thống Joe Biden cùng các thành viên trong ban an ninh quốc gia theo giõi, qua "hệ thống truyền hình riêng" (secure communications systems) tại phòng hội (Situation Room) tại toà Bạch Ốc, cuộc đột kích của toán Navy SEAL Team Six, dưới sự điều động của cơ quan tình báo Hoa Kỳ Central Intelligence Agency (CIA), vào sào huyệt của Osama bin Laden tại Abbottabad, Pakistan, cách Washington, D.C. trên 7,000 miles.
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94864)
T ôi cũng nhớ cả đến những đêm về sáng ở vũ trường Tự Do, ngồi nghe Lệ Thu hát hết bài Tôi Đưa Em Sang Sông , để rồi ngày mai lại phải xa thành phố về một nơi mịt mù của đất nước. Sau này, lần nào từ Mỹ về thăm lại Saigon, chúng tôi cũng đến Givral ngồi bên ly cà phê, trầm ngâm nhớ lại cả một thời và những người bạn ngày xưa. Bây giờ thì Givral không còn nữa rồi.
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94238)
...T ại sao lại đặt cột mốc trước và sau 30-4-1975 cho lý lịch của mỗi con người? Ngày chấm dứt chiến tranh, ngày hòa bình, ngày thống nhất đất nước. Đó cũng là ngày phán xử. Kẻ thua người thắng. Ngày định phận. Kẻ có công người có tội. Và mỗi lần khai lý lịch là mỗi lần xác nhận cái sự thua thắng, công tội đó. Một lằn ranh không cho phép ai vượt qua. Một sự chia cắt vĩnh viễn giữa các con người, giữa các công dân...
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111129)
C ha bỏ xác trên rừng mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 115030)
M ỗi chúng ta phải chỉ có một thứ thôi Yêu tổ quốc mình và yêu tự do là trên hết Hãy làm đi và xin đừng rên nữa Đớn đau quá nhiều và hèn kém đã ăn sâu.