- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ DUY NGUYÊN

13 Tháng Mười Hai 20171:25 SA(Xem: 28666)



25289679_570733183258548_2883795220499456713_n
Photo UL



LTS: Trong thế giới hôm nay có quá nhiều bạo lực và thù hận, có lẽ chỉ có tình yêu mới mang lại sự dịu hòa và tình thương đến với con người. Những bài thơ của người viết mới Lê Duy Nguyên thật tha thiết với bến bờ yêu thương. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của Lê Duy Nguyên.

TẠP CHÍ HỢP LƯU

 



HAY LÀ ANH MANG EM THEO ĐI


Hay là anh mang theo em đi
Không có anh ở nơi này đã khác
Những cơn gió không còn mang tiếng nhạc
Những cây xanh trơ trọi lá trên cành

Ngửa mặt lên trời, không thấy màu xanh

 

Hay là anh mang theo em đi
Đừng bỏ em ở lại một mình
Vì có khi nào anh lỡ quên
Em sẽ vùi vào lòng anh như cũ

Em sẽ rúc vào nơi hỏm cổ
Sẽ thở bằng hơi anh thở
Sẽ vòng hai tay quanh người
Sẽ ôm anh không muốn xa rời
Mỗi buổi chiều em sẽ lì lợm ngồi
Chờ cho đến khi một trời sao rụng
Chờ cho đến khi trăng sao đưa nhau đi trốn
Em vẫn chờ anh

 

Hay là anh mang em theo đi
Mang em theo đi, đừng để em ở lại
Đừng để em một mình như vậy
Một mình với ba mươi ngày

Một mình với ký ức bao vây

 

Hay là anh mang theo em đi
Mặc kệ con đường, mặc kệ dòng sông, mặc kệ đám đông, mặc kệ hết
Mặc kệ chúng ta không đến được ngày mai
Mặc kệ tương lai bỏ chạy
Anh đừng bỏ em ở lại
Vì em yêu anh

 

(Nó có phải là lý do không?)

LÊ DUY NGUYÊN

 

NHỚ ANH, EM CHẠY RA BIỂN VÀ KHÓC


- Trời đã mưa rồi!
Mình chui vào mền nằm và nói chuyện đi anh
Em sẽ kể về màu trời xanh
Về những đêm tháng Năm quá ngắn
Và những ngày tháng Mười dài nhất trong năm
Những khuya em nằm chờ sáng

Và trong bóng đêm em lặng lẽ ngắm
Anh đang say ngủ
Từ một nửa vòng trái đất
Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Những khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc


Trời đã mưa rồi!
- Mình chui vào mền, nói chuyện đi anh
Ngón tay em thèm chạm vào viền môi rất ấm
Những ngón tay biết thèm hơi thở ẩm
Ngón tay biết nghe anh cười...


Mai anh đi rồi
Mình xa hai lần hơn
Là chia tay trong chia tay
Là thương nhớ chất chồng thương nhớ


Anh vừa nói : Anh nhớ em
(và em nói : Em không nhớ anh!)
Vì làm sao em có thể kể hết
Nỗi nhớ của ngày-dài-nhất-trong-năm
Nỗi nhớ của đêm-trái-múi-giờ
Nổi nhớ xuyên qua Thái Bình Dương


Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Mỗi khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc

LÊ DUY NGUYÊN

 

NHƯ NGÀY NHỚ ĐÊM

Đêm của anh là ngày của em
Chúng mình như mặt trời, mặt trăng
Như sao Hôm sao Mai
Em vì ngày của anh mà thao thức

Vì đêm của anh mà bồi hồi giữa ngực

Chúng mình như ban đêm gặp ban ngày
Gặp nhau chỉ để chia tay
Quấn quít vì vội vã

Anh ngủ đi em nhớ
Em nhớ anh như ngày nhớ đêm.

LÊ DUY NGUYÊN

 

KHI EM TỦI THÂN

 

Một ngày em bỏ anh đi xa

Vì tay của em chẳng dài đến thế

Và tim của em cũng không thể

Giam giữ anh trong em mãi đâu

 

Nổi nhớ của em quanh quẩn chỗ anh ngồi

Mắc kẹt vào tách cà phê anh uống

(anh đã uống đến ly cà phê thứ mấy

bàn tay ai đã pha cà phê cho anh đấy)

Cổ áo chemise sáng nay ai đã cài

Ngón tay nào dừng ở nút thứ hai

Lọn tóc nâu len vào trong ngực

 

Nửa đêm em loay hoay vì anh thao thức

Giờ này anh đã ngủ được chưa

Anh có cùng ai "chat" đến khuya

Người đó nói líu lo và anh thì lắng nghe

Rồi anh chau mày hay cười nhẹ

 

Đêm nay trời đầy gió

Ai nhắc anh khép cửa sổ

Ai lo lắng cho anh cảm lạnh gió lùa

Ai đắp chăn cho anh giữa đêm khuya

Ai hôn lên trán anh trong giấc ngủ

 

Phải rồi, sẽ có ai đó

Làm tất cả những việc nhỏ

Sẽ có ai đó dịu dàng, yêu anh thay em

Vì ai đó, mà anh sẽ quên

 

Em như bông hoa cắm ở góc bàn cúi đầu lặng lẽ

Em như dĩa hát xưa bỏ quên trên kệ

Ly nước lọc uống dở

Cuốn sách đọc đến trang cuối cùng

Là chiếc quạt bàn trong mùa đông

Không ai nhớ đến nữa

 

Có khi nào anh chợt nhớ em

Như nhớ một người dưng đã quen

 

LÊ DUY NGUYÊN

 

 

ĐỂ NHỚ HAY ĐỂ QUÊN

Tôi không sợ phải nhớ
Tôi chỉ sợ nhất phải quên
Tôi sợ nhất lãng quên sẽ bào mòn ký ức về anh

 Về chúng tôi, từng mảnh một, từng chút một

Cho đến khi trôi tuột như cát chảy qua ngón tay
Ngay cả cơn đau tôi cũng muốn lưu lại


Tôi hay viết về cơn đau, tôi nhai kỹ lưỡng, nuốt chậm chạp, lắng nghe

Nghiền ngẫm cơn đau, từng vết rạch sâu
Biết mình còn đau đớn cũng là hạnh phúc
Mỗi chiều phải chìm trong nổi nhớ cũng là hạnh phúc
Người ta chỉ bi thảm khi không còn gì để nhớ

 

Tôi viết hàng trăm lần yêu anh, dù biết tình yêu không là vĩnh viễn

Tôi vẫn viết về tình yêu của mình dành cho anh
Như một ông sư già ngồi tụng kinh cầu siêu, gọi tên đến mười ba đời đã quá vãng
Tôi gọi tên anh, gọi tên ký ức, trong bài kinh tụng mỗi ngày


Tôi gọi tên anh để anh thành vĩnh hằng trong ký ức
Tôi viết để cho tình yêu của tôi thành vĩnh hằng

Dù chỉ là vĩnh hằng của một đời này
Chỉ là vĩnh hằng của một người, của riêng tôi.

LÊ DUY NGUYÊN

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Chín 20149:44 CH(Xem: 30688)
“Hoàng Ngọc Thư nói về con đường văn chương chữ nghĩa của chị, cùng những nhận xét, đánh giá của hai nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc, Hoàng Ngọc Tuấn về tác phẩm của Hoàng Ngọc Thư.” (SBS)
23 Tháng Chín 20149:32 CH(Xem: 30124)
"Đến Úc lúc mới 15 tuổi, Hoàng Ngọc Thư là cây bút thuộc thế hệ 1,5, sớm chứng tỏ tài năng và đặc biệt nỗi bật với những bài thơ, những truyện ngắn, tùy bút đậm màu sắc chủ nghĩa hiện thực thần kỳ, mảnh đất chưa có nhiều nhà văn Việt Nam khai phá." (SBS)
23 Tháng Chín 20141:06 CH(Xem: 31207)
Chiều nghiêng, nghiêng sầu xuống đầy Ngồi hong sợi tóc ru tình ngủ say Một mai tình úa mộng phai Em nghiêng áo lệch ngồi hong lệ người
22 Tháng Chín 20142:00 SA(Xem: 32517)
Hiện nay con người gần như không đủ kiên nhẫn cho những cái gì hơi cũ và dài dòng. Tuy nhiên, nếu thưởng thức thơ mà bạn bảo rằng không có nhiều thì giờ thì thật tội nghiệp cho thơ...Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những bài thơ tiêu biểu của Ngô Đại Nguyên đến với quí bạn đọc và văn hữu của Hợp Lưu.
22 Tháng Chín 20141:40 SA(Xem: 33671)
Hàng phi lao run rẩy dưới ánh trăng. Loáng thoáng hai dấu giày hằn rõ trên cát. Đặng Lân bật dậy, hú xé màn đêm như con sói cô độc. Xẻng và đá dội lên không trung những âm thanh khô khốc. Lân điên dại, hoang dã…đào mộ. Thúy hốt hoảng chạy đến, dừng tay anh… Nhìn tấm bia, rùng mình, Lân nhớ năm Kỷ Dậu.
20 Tháng Chín 20145:29 SA(Xem: 31546)
Trong số 26 con đập dòng chính Sông Mekong, thì Noạ Trát Độ / Nuozhadu 5,850 MW trên Vân Nam là con đập lớn nhất, và Don Sahong 260 MW là con đập nhỏ và quan trọng nhất thuộc địa phận Nam Lào (không kể tới Thakho Diversion, cũng của Lào, 50 MW được bảo trở bởi CNR & EDL). Bài viết là một phân tích về hai thái cực của sự huỷ hoại: từ con đập lớn nhất tới con đập nhỏ nhất trên toàn hệ sinh thái Sông Mekong.
20 Tháng Chín 20145:03 SA(Xem: 32243)
Trong đám anh em thúc bá, chỉ có mình tôi được học ở Hà Nội. Tôi học trường tiểu học Nguyễn Du, gọi nôm na là trường Hàng Vôi. Bà tôi hãnh diện lắm vì có thằng cháu học trường công nơi đất ngàn năm văn vật. Bà thường khen tôi thông minh, sáng dạ. Bà lấy ngón tay dí vào trán tôi: - Cái trán này này!… Mai sau thế nào cũng đỗ ông Nghè, ông Cống nuôi bà.
20 Tháng Chín 20144:30 SA(Xem: 36380)
Một người ngồi trong ghế bành trích từ tập Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta, nxb Sóng, Sàigòn, 1974. Đặc điểm của truyện ngắn này là xây dựng trên đối thoại nhân vật trong một không khí Tây phương xám lạnh dưới trần mưa ám khói thuốc, và cách dứt truyện đột ngột. Truyện mang khí hậu riêng của những quán hầm lạnh lẽo và ảm đạm. . trong cùng tập truyện... [Trần Vũ]
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 34082)
tôi thường nhớ rất viễn vông sớm nay đặc biệt nhớ ông thôi à nhớ nụ cười nhẹ như là có mang hương của loài hoa thân tình
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 36489)
Mấy dòng viết vội và muộn màng này chỉ là những hồi tưởng đứt đoạn để gửi tới một người bạn là Nguyễn-Xuân Hoàng...Nguyễn- Xuân Hoàng lại được biết tới nhiều hơn như một nhà văn một nhà báo tên tuổi từ những năm 1970.Hoàng là tổng thư ký tạp chí Văn Sài Gòn từ 1972, tiếp nối Trần Phong Giao, cùng với những tác phẩm đã xuất bản gồm tuyển tập truyện ngắn: Mù Sương, Sinh Nhật; tuỳ bút: Bất Cứ Lúc Nào Bất Cứ Ở Đâu; tạp ghi: Ý Nghĩ Trên Cỏ; và hai truyện dài: Khu Rừng Hực Lửa, Kẻ Tà Đạo…