- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MÙA DỊU DÀNG RẤT THẬT

11 Tháng Mười Hai 201712:51 SA(Xem: 24626)



Dem cua em - UL
Đêm của em - ảnh UL



mùa dịu dàng rất thật

 

có thể những lời tôi hứa hẹn

đã trờ thành giấc mơ nở trọn vẹn trên ngực em

không hề đơn điệu khi muốn thể nghiệm về nỗi nhớ

mùa lang thang tìm ánh sáng tỏa ra từ môi người

thật đẹp, dường như chính là sự quyến rủ

 

em yêu. gió và mưa tìm chỗ ký thác giai điệu

niềm hân hoan của những mầm sinh không cần thời gian giả định

ngôn ngữ mùa dịu dàng luôn thì thầm

cho dù tôi đang trôi như mây về cõi vô biên

nhưng lòng không nguôi ước vọng

 

em nào biết. tôi đếm từng khoảng cách bóng mình

trên bao con đường mặt trời rụng tím tia tử ngoại

chờ một giọng nói xuyên qua linh hồn

vỗ về những câu thơ già nua chờ giờ đột tử

 

em ơi. hãy nói với mọi người

có ngày tháng của mùa dịu dàng rất thật

tôi đang hình dung về một nụ cười trong nguyên vẹn hồi ức

sẽ tươi thắm cho ngày mai cùng dự ngôn ca tụng tình yêu

 

 ban mai và cảm nhận

 

những ánh nhìn hiện tại

nhấp nhô trên mọi ngôn ngữ hiện sinh

bình minh tan vào câu chữ được bắt đầu

vòng quay đất mang hơi thở cuộc đời lăn vào ánh sáng

dường như những tư duy bay cùng với vẻ đẹp vô biên

và những khoảng cách đều có lời hát ru của gió

 

những đôi môi trẻ thơ đang vỗ cánh

bầu trời dần xanh lên nhẹ hẫng cánh chim bay

tôi chỉ muốn nói về niềm hạnh phúc

nghĩ mãi chưa ra đâu là sinh tử kiếp người

không thể hiểu được tiếng nói từ bầu trời xanh âm vọng

thôi. thì hãy mở lời chào thân thiện với bóng mình

 

thời gian bềnh bồng trôi trong vũng nhìn

thời tiết mù mưa theo bản tin dự báo

có thể em đã khám phá ra một mặt trời

luôn tỏa xuống hồi chuông đánh thức cơn mộng mị

những chiếc lá điềm nhiên nhìn bước chân tôi chuyển dịch

 

chúng ta gặp nhau để cảm nhận từng giác quan thơm nồng cháy

biết được sự tự tại hôm nay

tất cả sẽ phải tan vào tâm địa chấn phải không?

khi thành phố còn thoảng mùi hương của bão

 

ý thức không là lời nói

 

trên bầu trời lơ lửng giấc mơ tôi

bất chợt lũ bướm bay về đậu trên mười ngón tay

phát hiện những hạt bụi đang trổ mầm ánh sáng

lặng nghe tiếng hát của những đóa hoa trong vườn

 

mây dừng bay lan tỏa che mát vòng tròn ký ức

em lẩn trốn vào sợi tóc màu khói sương

những điều bí ẩn mọc đầy gai nhọn trong mắt

bóng đêm vô hình tước đoạt ánh nhìn quá khứ

 

nghĩ về một cánh đồng và cỏ xanh non tươi tắn

gió thổi hồn nhiên côn trùng hiểu lời mật ngữ

những vạt rừng thôi khoác chiếc áo mùa đông

ý tưởng trong tôi muốn vẽ sắc màu giấc mơ

khuôn mặt của ngày rực rỡ lời nói hạnh phúc

 

chúng ta hãy phục chế lại nụ cười quá vãng

trên bọt nước dòng sông phù du hóa thân bi tích

tôi và em đã được định nghĩa không là ngọn sóng

chỉ với sự thuần khiết khi được làm người

nhưng không là lời nói

 

khaly cham

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31719)
J . Maulpoix. nhận xét: Thơ là thứ đối tượng của ngôn ngữ khó khăn, một sự dũng cảm, một công việc vĩ đại và biến hóa, đề xuất hay bắt buộc, là sự cô đọng tối đa của sự kiện ngôn ngữ tập trung trong một không gian thu hẹp.
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 37116)
T rong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
19 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34947)
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
18 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36030)
T ôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog Đưa tin mà vẫn không tin Một nhà văn bị bắt Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là Trương Duy Nhất. Ôi đất nước tôi "Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng"
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 39114)
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày: 30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn hữu khắp nơi. (TCHL)
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 27578)
" ...Có thể coi đây là bài viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 24656)
Vô cùng thương tiếc Nhà báo Vũ Ánh  Vừa tạ thế tại quận Cam, California, U.S.A. vào ngày Thứ Sáu, 14 tháng Ba, 2014. Hưởng thọ 73 tuổi.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32465)
Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36678)
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”. Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại Ba Xoài.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 47292)
Với đại đa số người Việt đương thời, chẳng có gì quí hơn một cuộc sống no đủ, yên lành. Luật sinh tồn là khuôn thước có hàng ngàn năm lịch sử. Giấc mộng độc lập, tự chủ người Việt nào chẳng thầm mơ ước. Nhưng những người có viễn kiến không thể không nhìn về giai đoạn hậu-thuộc-địa. Một nước “độc lập” trên giấy tờ, truyền đơn, khẩu hiệu—nhưng thực chất độc tài, chuyên chế, nghèo khổ, lạc hậu, người cầm quyền trở thành những kẻ cướp ngày, công khai có vũ khí và được “luật pháp” bảo vệ—chưa hẳn đã đáng mong ước, trông đợi hơn một chế độ lệ thuộc ngoại nhân. Đó là chưa nói đến hiểm họa đời kiếp từ phương Bắc.