- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẮC KẸT

14 Tháng Tám 20172:02 SA(Xem: 34333)


CITY 3

 

Hơi nóng hầm hập. Người mẹ ngơ ngác ôm đứa con ngồi ở băng ghế chờ. Bảng điện cứ kéo dài lê thê. Ba dòng đỏ nằm nối tiếp cạnh nhau, “delay- delay- delay.” Đứa bé quay sang: “Mình đợi bao lâu nữa mới tới nhà nội?” Người đàn bà đưa mắt về phía trước mặt không trả lời thêm câu nào. Đợi chờ đối với trẻ con bao giờ cũng là cực hình. Vì chúng có bao giờ chịu ngồi yên dẫu chỉ một phút. Đứa bé ngả ngớn ra phía sau quan sát mọi người xung quanh với cặp mắt hoài nghi và tò mò. Thời gian ngừng bặt. Từng người một di chuyển, thưa vắng hẳn đi. Thay vào đó bằng sự uể oải, rệu rã về cái gì đó không có kết thúc.

 

15 phút. Con số lặp lại theo trật tự đã được định sẵn. Việc đợi, có thể làm cho sự cáu gắt tăng giảm một cách đột ngột. Cô gái mặc áo màu thiên thanh thì khác. Vẫn thản nhiên, tay cầm điện thoại và mắt dán chặt vào màn hình giống như đang theo dõi một hành trình khám phá hay một bí mật ghê gớm nào đó.  Cô gái ngồi xuống cạnh tôi. Cảm giác tò mò đã nhen nhóm từ lúc nào. Tôi ngồi xích lại gần, chăm chú. Điện thoại trong túi rung lên. Tôi mở tin nhắn ra, “lại cái tin quảng cáo chết tiệt đến quấy rầy mình đây.” Đã hơn chục lần, tôi quyết định gọi lại, “Xin đừng làm phiền. Tôi không có thời gian.” Phía đầu dây là giọng nữ, truyền cảm, “Ông quên rồi sao? Chính ông là người đăng ký thông tin về việc mua căn hộ trả góp? Hôm nay, đang có chương trình giảm giá.” Tôi hơi bực dọc, đứng phắt dậy khỏi băng ghế chờ. Cô gái mặc áo màu thiên thanh liếc sang, xong mắt lại đưa về vị trí cũ. Tôi nói như hét vào điện thoại, “Tôi chưa bao giờ đăng ký dịch vụ. Vì đã mua nhà cách đây hai năm.” Giọng nói bên kia vẫn cứ bình thản, từ tốn đến lạ thường, “Thông tin của ông: Trần Văn Quang, 43 tuổi, 2305xxxx. Rất chính xác, rõ ràng. Chúng tôi buộc phải sử dụng hết số thời gian mà ông đã đăng ký dịch vụ.”

 

Tôi vội cúp máy. Lục lại trong trí nhớ về cái thông tin đã đăng ký. “Ai đã làm cơ chứ! Không lẽ, là vợ của mình.” Tôi vẫn đang loay hoay với cái bản “lý lịch trích ngang” trơn tuột được đọc ra bởi một người hoàn toàn xa lạ.  “Đó là cái bẫy. Chính xác như vậy.” Tôi lấy vợ được mười ba năm. Sau khi sinh xong đứa con đầu tiên, cuộc sống vợ chồng tôi gần như rơi vào sự bế tắc. Cuộc sống cứ lặp lại. Ngày nào cũng đi làm rồi quay trở về nhà. Chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, và những cuộc nói chuyện, đôi khi có cái gì đó, tựa như hai người bạn, xã giao quen thuộc. “Công việc sao rồi?”; “Có gì mới không?” Tiếng nói chung duy nhất của chúng tôi là đứa con bé bỏng duy nhất này. “Trưa nay, anh cho con ăn nhé ,em phải đi gặp bạn.”; “Con đau rồi, em đi làm về rất trễ, anh đưa con đi khám bác sĩ giúp em.” Vì đi làm về sớm hơn, nên việc đưa đón con về là của tôi. Mỗi lần đến như thế, nó thường chào tôi trước, từ xa rồi nhảy tót lên xe, ôm tôi thật chặt và bảo, “con phải ôm bố chặt, sợ bố tuột mất lắm bố ạ.” Buổi tối, tôi lôi hai, ba cuốn sách ra đọc rồi mới đi ngủ. Thi thoảng, tôi lao ra đường kiếm một quán cà phê ngồi cà kê với đám bạn. Cuộc sống cứ trôi, lề mề, bằng phẳng chừng như không có một viên sạn nào chứ đừng nói là cục đá to ngáng trở trên đường đi. Rồi một hôm, vợ tôi nói muốn ly dị. Tôi gặng hỏi về lý do, cô ấy trả lời thẳng thừng, “Đã quá chán.” Thế là xong, đứa con đi theo cô ấy. Tôi quay trở lại vạch xuất phát như một người đàn ông độc thân đứng tuổi.

 

Chuyến đi hôm nay rất quan trọng với tôi. Chúng tôi sẽ về nhà ngoại lần cuối để trình bày với mọi người về việc không thể chung sống của mình. Riêng tôi, không biết phải bắt đầu như thế nào. Thật sự quá khó để nói với mọi người về điều gì đó gây đổ vỡ. Nó như sự thất bại,  chẳng ai lại muốn kể cho nhiều người biết cả, tất nhiên.

 

***

 

Tôi cứ miên man suy nghĩ về chuyện sắp tới. Mọi việc đang diễn ra trước mắt. Bố tôi, ông sẽ thất vọng về đứa con trai của mình lắm, sụp đổ thật rồi. “Lỗi tại ai?” Tôi tự nói với mình. Bất chợt, giọng cô gái buôn bán bất động sản vang vang như cuốn, như hút lấy tôi về một thế giới nào đó, khang khác mà cũng quen quen, chừng như tôi đã từng cư trú ở đó một thời gian không lâu. Cái thế giới mà tôi thấy thiếu thốn từ khi lập gia đình: thủ thỉ, nhẹ nhàng và gần gũi. Những người lạ vẫn có thể nói chuyện hàng giờ với nhau mà cảm thấy không chán.

 

Phía bên cạnh, cô gái mặc áo màu thiên thanh chẳng may mảy quan tâm. Không một chút nào. Tôi thề là như vậy.

 

Tôi bắt đầu bằng những câu hỏi, “Cô cho biết vì sao chuyến bay này bị hoãn lại không?” Cô gái không thèm ngước mặt lên, “Nghe đâu có bão.” Tôi lấy làm lạ. Vì từ bữa giờ, để chuẩn bị cho chuyến đi này tôi phải theo dõi thời tiết rất kĩ càng. Thông tin dự báo thời tiết tôi nghe ngóng được là thế này, sẽ có nắng nóng, nhiệt độ từ 32 – 33 độ, không mưa. “Đang có điều gì không bình thường ở đây.”

 “Cô đã chờ ở đây bao lâu rồi.” Lần này, cô gái dừng chăm chú trên màn hình điện thoại, “Đã hơn hai tiếng đồng hồ.” Đôi môi của cô gái chúm chím, dễ thương hay đúng hơn là khiêu gợi đến lạ. Một lớp son màu cánh sen vừa đủ, như mới tô điểm lên vài phút, tươi mới, e ấp nhưng mời mọc. Cả tiếng nói đến hơi thở cũng thế, điềm đạm nhỏ nhẹ. Đôi khi, cảm giác thản nhiên nữa. Vì sao lại có chuyện vô lý, nghịch đời như thế, trễ hơn hai tiếng đồng hồ mà chẳng ai buồn chất vấn hay kiện tụng cái hãng bay khốn khiếp kia. Vẫn ngồi chờ, đợi, chẳng hề vội vã. Tôi đưa mắt ra chung quanh mình, từng gương mặt đăm chiêu, mỗi người có lẽ đang theo đuổi một ý nghĩ riêng tư của mình. “Sao họ không chọn chuyến bay khác nhỉ?” Tôi nói thành tiếng, tuồng như không cần đối thoại. Bỗng cô gái dừng ngón tay thôi không lướt trên bàn phím. “Đây là chuyến bay cuối cùng trong ngày, thưa ông?” Tôi suy nghĩ, thấy cũng có lý. Bất chợt, ý nghĩ khác len lỏi, phản biện. “Hai tiếng đồng hồ là quá lâu. Có điều gì, không  bình thường đang diễn ra ở đây?” Cô gái vẫn tiếp tục “công việc” ở trên màn hình điện thoại. Ở phía dưới chân, chỉ có cái túi xách nhỏ. Không giống như đi du lịch hay đi xa, tất cả quá gọn gàng. Tôi tự nhủ, “Không biết cái điện thoại kia có gì trong đó?”

 

Tôi cố đánh lừa suy nghĩ bằng cách lấy quyển sách ra đọc. Nhưng không tài nào tập trung được, câu chữ cứ ngang dọc trước mắt. Tâm trí còn mải theo đuổi về bí mật mơ hồ đang nằm ở trên tay cô gái, tôi buộc lòng phải gấp sách lại và nhét vào balo.

 

Bất ngờ, cô gái đóng gập màn hình điện thoại lại. Phải mất vài giây tôi mới định thần lại khi ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần, à không, đúng hơn là phần da mịn màng ở cổ và vai cô gái. “Ông có thể trông giúp túi xách không? Tôi có việc phải vào nhà vệ sinh.” Cô gái để cái điện thoại ở trong cái túi xách nhỏ. Tiếng guốc chan chát xuống nền gạch. Tôi hơi ngạc nhiên vì cô ta đã không mang theo cái vật bất ly thân đấy vào nhà vệ sinh mà lại nhờ tôi trông hộ.

 

“Cơ hội tốt.” Tôi ngồi nhích lại gần cái túi xách, nhìn xung quanh xem xét một lượt. Người đàn bà vẫn ôm đứa con ngồi ngủ ngay trên băng ghế. Phía tấm bảng điện tử, dòng chữ đỏ vẫn cứ hiện ra liên tục. Tôi đưa bàn tay về cái phéc –mơ –tuya, nhẹ nhàng như dân móc túi chuyên nghiệp. Không có động tác thừa nào cả. Chiếc điện thoại màu cánh gián hiện ra trước mắt tôi, lồ lộ. Tay run lên bần bật. Tôi bật nối nguồn điện thoại, mà hình sáng lên. Những biểu tượng, những thanh công cụ quen thuộc. Bí mật sẽ được giải mã chỉ trong vài giây nữa. Tôi hồi hộp và có cảm giác tội lỗi thế nào ấy khi lục lọi hành lý của người khác. Nhất là người không máu mủ, ngay cả vợ, tôi cũng không bao giờ làm vậy. Giữa chúng tôi luôn có sự riêng tư tồn tại như một cam kết không ai bảo ai. Tôi thần người trước dòng chữ to tướng hiện ra trên nền màn hình màu xanh lá cây, “Đang có chiến dịch giảm giá, xin quý khách liên hệ đến chúng tôi. Công ty nhà xanh rất hân hạnh.” Rút chiếc điện thoại của mình ra để kiểm ra. Ra thế, hai dòng chữ về cái công ty đó, cái số điện thoại chết tiệt đó, trùng khớp nhau. “Không lẽ, đây là cô gái đã gọi cho mình sao?”

Tin nhắn từ số điện thoại của vợ tôi. “Anh đã bay chưa? Em và con đã tới nơi rồi? Nhắn em nhé. Đừng trễ giờ.” Tôi ngồi im ở trên băng ghế. Không biết làm gì để thoát ra khỏi nơi đây. Tôi nhìn lên thấy tín hiệu đèn xanh ở trên bảng điện tử với thông báo: “Chuyến bay đi từ X đến Y, lúc 5h45 đã mở cửa. Chuyển bay sẽ kết thúc khoảng 15 phút nữa. Xin quý khách chuẩn bị hàng lý đến phòng Z để làm thủ tục.” Tôi cầm hành lý đứng lên đi về phía cánh cửa ở trước mặt. Một thoáng ngần ngừ, tôi nhìn vào cái túi xách có nhãn hiệu Gucci. Tiếng chuông điện thoại rung lên. Giọng nữ, quen thuộc ở phía đầu dây bên kia: “Em có thể đi hơi lâu. Ông chờ em được không?”

 

Tôi ngồi ở băng ghế và không thèm để ý đến chuyến bay nữa. Tôi bị dính chặt vào cái ghế như định mệnh. “Có lẽ, ở nhà rất nhiều người đang cần gặp tôi.”

 

Trịnh Duy Kỳ

Sài Gòn, tháng 04, 2015.

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 10723)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
14 Tháng Hai 202510:57 CH(Xem: 791)
Khi trái tim, nhốm màu tím nhạt / Là bắt đầu, ngày lên cổ tích / Những con sóng ôm hôn năm mới / Chiều đong đưa, xanh thấm màu chiều
13 Tháng Hai 20258:11 CH(Xem: 904)
Tuổi yêu đương ngọt ngào thì mình đã qua rồi! Có thả hồn về dĩ vãng với một thời tuổi trẻ mình vẫn nhả ra thơ tình tha thiết đắm say không khác kẻ đang yêu đâu! Thật đấy! Văn nghệ sĩ mà! Lùi về dĩ vãng, hiện tại hay tương lai, nhập vai, hóa thân có thể đưa mình về thuở xuân xanh 18, hay bất kỳ đoạn đời nào. Trí tưởng tượng có thể đưa người sáng tác đi bất cứ đâu mà họ muốn.
13 Tháng Hai 20257:52 CH(Xem: 1147)
Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn, / Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn. / Gác mái, ngư ông về viễn phố, / Gõ sừng, mục tử lại cô thôn. / ** The sky nonchalantly turned crimson in the waning sun / Forlorn conches tooted amidst pressing sounds of drums / Stashing his oars, the fisherman headed back for the distant wharf / Tapping a horn, the buffalo boy returned to his hamlet, lonesome
12 Tháng Hai 202512:47 SA(Xem: 1155)
Anh về đêm đã qua ngày khác / Lòng trống phòng không phủ bụi mù / Bật que diêm sáng cùng đêm nhớ / Em ở nơi nào chân lãng du.
09 Tháng Hai 202512:27 SA(Xem: 1327)
Thơ của Nguyễn Chí Trung dâng lên như một dòng sông lũ, từ một vực thẳm sâu không thể nghĩ bàn và không thể dò thấu, theo lời của Filomena Ciavarella[iii]. Sự hấp dẫn tương tự của sông Hằng, biểu tượng của phương Đông, hòa quyện vào tâm hồn Trung. Nguồn gốc của bài Thơ “Khi Tôi Bước Xuống” - As I Step Down (sau đây gọi là AISD), một bài thơ gồm mười từ khúc theo cấu trúc nhịp "Lục Bát", có mối liên hệ chặt chẽ và lãng mạn với dòng sông linh thiêng đó: "Tôi đã mơ một lần trong đời đến đứng bên bờ sông và trẩy thuyền qua đó"[iv]. Giống như một hình ảnh trong giấc mơ, tất cả đã trở thành sự thật vào mùa đông năm 2015/16.
05 Tháng Hai 20252:37 CH(Xem: 1554)
With an inconsistent and always “pivoting” policy, with a negligible total investment, over the past 50 years since 1975, the United States has made almost no positive and effective moves to prevent China’s expansion and encroachment – not only in the Mekong River basin – but also in the East Sea. To be able to counterbalance Beijing, of course, Washington needs to have a strategic vision, accepting a commensurate price to pay in order to restore its long-standing influence on the Mekong River Chessboard. NGO THE VINH
04 Tháng Hai 20254:37 CH(Xem: 1544)
Belen là một cô gái trẻ người Mexico ngoài hai mươi tuổi vừa mới đến Mỹ. Sau khi sống tại nhà anh họ ở Alabama trong vài tháng, cô đã nhận được một công việc bảo mẫu ở Atlanta thông qua một công ty môi giới việc làm. Với chiếc xe đã qua sử dụng mà cô mua, cô đã lái xe trên đường cao tốc liên bang lần đầu tiên trong sự hồi hộp. Một tuần sau khi bắt đầu công việc, cô đã viết bức thư sau cho anh họ của mình...
04 Tháng Hai 20254:29 CH(Xem: 1554)
Belen is a young Mexican girl in her early twenties who had just come to America. After living at her cousin's house in Alabama for a few months, she got a job as a nanny in Atlanta through an employment agency. With the used car she bought, she nervously drove down the interstate highway for the first time. One week after starting her job, she wrote the following letter to her cousin...
03 Tháng Hai 20255:45 CH(Xem: 1440)
Lâu lắm rồi tôi không còn nghe được tiếng chuông chùa ngân lên mỗi buổi sáng thật sớm trong màn đêm còn dày đặc khi thành phố còn ngủ yên. Tiếng chuông ngân hiền hòa lắng lại không xôn xao lay động bởi những muộn phiền sót lại trong ngày. Ai trong đời lớn lên mà không có nỗi buồn vấn vương trong sâu thẳm, tôi cũng buồn cũng lẩn thẩn với vô vàn những khắc khoải riêng tư. Nhưng tiếng chuông chùa thanh thoát là cái nét, cái hồn quê hương cho tôi cảm nhận sự an bình.