C ần gì phải viện dẫn đến những lời chứng dối Khi đám đông nghe bài giảng trên núi chẳng chút động tâm Khi quân gian đem gươm giáo bắt thầy mình như bắt kẻ cướp Thì những lời chứng dối cũng chẳng ăn thua gì
Lời giới thiệu: Bài “Giã Từ Trung Quốc” được dịch từ bản Anh ngữ
tựa là “Walking Out on China”(do Wen Huang dịch từ tiếng Trung Hoa) của
nhà văn đối kháng Trung Hoa, Liao Yiwu, xuất bản trên The New York Times số ra
ngày 15 tháng 9, 2011. Ông Liao, tên Hán Việt là Liêu Diệc Vũ, cũng còn được
biết tới dưới tên Lao Wei, sinh năm 1958 tại tỉnh Sichuan, đúng vào năm Mao
trạch Động phát động chiến dịch Một Bước Nhẩy Vọt đã đưa cả nước vào nạn đói
trầm trọng...
C ơn mưa bất chợt ập xuống phi trường vào chủ nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng sáu. Tôi là người hành khách cuối cùng ra khỏi chuyến bay từ Paris trở về trong đêm hôm ấy. Không biết là mình đã ngủ vùi đến mấy ngày. Nhưng khi tỉnh dậy nhìn kim đồng hồ đã ba giờ sáng.
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh quê
ở Nha Trang, sinh ở Hà Nội. Tốt nghiệp Cử Nhân Luật, khóa cuối cùng của
Đại học Luật Khoa Sài Gòn, tháng 12-1974. Có nhiều thi phẩm đã xuất bản
từ 1991 đến 2009 tại Việt Nam. Hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những bài thơ của Nguyễn Thị
Khánh Minh. TCHL
C ái
Tôi nội cảm cộng hưởng với cảnh đời riêng, tâm thế sáng tạo riêng đã hình thành kiểu tư duy kỳ lạ của thơ Loạn. Thơ Loạn ra đời dựa trên sự thăng hoa nghệ thuật của những nỗi đau, sự bung phá những giới hạn, sự phân ly và hòa hợp những đối cực, sự hợp lưu của nghệ thuật, tôn giáo và
cuộc đời. Thế giới nghệ thuật trường thơ Loạn là ánh xạ đầy biến ảo của
những cái Tôi trữ tình đau thương và khát vọng.
X a không chỉ từ
thân xác Cái tổ nhỏ nhoi
kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi Dải sương mù cuối
năm kéo ngôi đền lùi lại Nấp sau bao lí lẽ
tỏ mờ
K hi ta nói chuyện
một con sông, thì chủ yếu là nói đến một khúc sông, như khúc sông Hương chảy
qua thành phố Huế. Nói về một tác giả cũng vậy, thường ưu đãi ấn tượng về một
tác phẩm nào đó. Với một sự nghiệp văn học đã trải qua nhiều ghềnh nhiều thác
như của Thảo Trường, đánh giá toàn bộ là một việc khó.
Đ êm
qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong
lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi
vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn
còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng
mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám
cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ
một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
C huyện
này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.