ĐÊM TRẮNG
Những dòng sông chảy về với biển
Hợp lưu trên thân thể những đứa con xăm mình
Trăm con sóng cuộn vào bờ những oan hồn tôm cá
Cội nguồn bị lưu đày trong thủy mộ quan.
Nhục hận của biển đông khắc vào xác ngư dân
Thủy triều đỏ là màu cờ của kẻ xâm lược
Chúng ngang nhiên nói láo… mị dân
Những đứa trẻ bốn nghìn năm lớn lên bỗng nhận ra mình bị lừa dối và bắt đầu nhìn ra sự thật
Từ những người đồng bào chen chúc chốn bụi nâu
Từ những bụng cá chứa đầy chất thải của nhà máy kim loại formosa
Từ trong rừng sâu người trở về như bóng quỷ
Nghe cọp gầm gió thổi buốt mắt cá mặt trăng
Từ quỷ môn quan đàn con đi tìm cha Lạc Long Quân
Chỉ còn nghe tiếng chó tru ngoài đồng hoang
Từ huyệt lạnh đàn con gọi mẹ Âu Cơ
Chỉ còn thấy thời gian nhảy múa trong lòng tháp cổ...
NGÀY TRÙNG TANG
Những đàn cá đã bỏ chúng ta
Ra đi cùng những linh hồn trong trận bão dân tộc
Từng thằng bé ra biển nhặt vỏ ốc áp vào tai
Để tìm lại những âm thanh nguyên thủy của loài người.
Dấu chân còn lại của Thủy Tinh
Mọc lên nấm mộ ngàn năm ngư phủ
Khi sao mai hiện trên bầu trời huyết đỏ
Từng đỉnh núi mưa nhọn găm vào đá.
Em ơi có phải chăng là
Tình yêu nhân loại ở kỉ băng hà
Cho đến khi mùa thu trải lá
Bầy quạ sẽ bay về đậu trên thành quách của bãi tha ma.
Cho đến khi cơn mưa giăng mộ cổ
Những quả bông gòn bung nở trắng phau
Nhồi vào cỗ quan tài màu nguyệt lạnh
Để trấn những linh hồn trong ngày trùng tang
Đàn cá sẽ trở về nhập thủy mộ quan.
MỘT NỬA ĐỜI HƯ
Một chiếc lá nằm cong giữa trời
Thân cây đen những nhánh gầy hóa thạch
Đàn kiến di tản thành những vệt sáng chung quanh
Cùng những hơi thở côn trùng tạo thành cù lao gió.
Con cưỡng vỗ cánh bay giữa rừng cao su
Bà lão mù uống từng ngụm sương nằm trên mặt đất
Giọt máu con heo mọi loang dài trên cán dao tiền sử
Mật ngữ của đại dương là tiếng sóng trong vòm họng .
Từ sự tích con rồng cháu tiên
Mặt trăng và mặt trời đã bắt đầu một cuộc li thân
Những con vượn hú gọi cội nguồn
Vách núi vọng lại những âm thanh trống mái.
Ngọn tháp làm lễ cầu hồn bằng ngọn lửa trong mỗi viên gạch
Em bé lọt lòng giữa những đứa con hoang
Lũ mối đã gặm sạch những cuốn kinh da vàng
Mưa bọc sắt găm đầy trên những cánh đồng
Những dấu chân khổng lồ bỏ lại cho hoang sử soi đường
Tiếng bìm bịp kêu chiều buồn từng bụi tre ngôi miếu
Cánh diều no gió mùa hè trên lưng trâu
Cổng chùa hiện một vòng tròn của lục đạo luân hồi.
Âm âm u u giữa những mùa hoang tái
Sân ga còn ngóng đợi một con tàu
Trăm năm mây vẫn bay và nước dưới chân cầu vẫn chảy
Mà sao đêm trắng nửa đời hư.
TRẦN QUỐC TOÀN
- Từ khóa :
- TRẦN QUỐC TOÀN