- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHÁNH TRINH, CHO NGÀY TRÒN 24

01 Tháng Chín 201512:41 SA(Xem: 30108)



DinhKhanhTrinh2015
Khánh Trinh- SG- Tháng 8-2015



LỠ MỘT MAI…

 

Con gái tròn 24 rồi, Má biết không

Đã qua thuở thì ngồi đan chiếc khăn dài hơn nỗi nhớ

Đã qua cái tuổi cam đoan rằng yêu là hạnh phúc

Đã biết len lén nhìn, rồi lặng im

 

Con gái tròn 24 nên bớt trẻ con

Bớt nhỏng nhẽo, biết mình sai mà cứ đòi người ta xin lỗi

Bớt đem Quảng Nam với Sài Gòn ra cân đo đong đếm

Bên nuôi tuổi thơ yên bình, bên xây giấc mộng hào hoa

 

Con gái tròn 24 nghĩa là cũng đã qua

Cái thuở thích đi về tùy ý

Cái thuở buộc tà áo dài ngang eo, treo đôi guốc gỗ trong chiếc giỏ xe màu hồng thương nhớ

Buồn cũng cười, khóc cũng má đỏ môi son

 

Tròn 24 là chẳng còn có thể ton ton

Khi cái mốc trước băm càng lúc càng đến gần hơn nữa

Những kế hoạch, ước mơ chiếm hết cả thuở thì xuân trẻ

Con gái sợ mình già khi chưa kịp tròn duyên

 

Ngày Má bằng tuổi con hôm nay Má có nghĩ nhiều như con không?

Có nhẫn tâm bước qua nhớ thương bằng đôi môi lạnh tanh không nụ cười nhếch mép?

Có đếm đong từng vết cứa tim mình?

Có tự tay vun vén kế hoạch tương lai?

 

Ngày Má bằng con má có nhớ ngoại nhiều không?

Có sợ cái cảm giác tóc con còn xanh mà tóc Người quá bạc?

Sợ chưa kịp yêu thương đã chia phôi mà dáo dát?

Lỡ Người về bên kia đời, con ở lại với ai?

 

Người ta thường nói nên nhìn vào tương lai

Vẽ cuộc đời bằng màu xanh hy vọng

Sao con thấy lòng mình chông chênh quá

Dẫu có thêm vài tuổi đời

Dẫu có tròn câu duyên phận

Dẫu những kế hoạch gạo cơm đầy đủ

Lỡ một mai… Má không còn… con phải làm sao?

 

 

ANH CÓ CHỊU EM KHÔNG

 

Sắp hết tháng 8 rồi, mình yêu nhau đi anh

Kẻo bông bưởi hết hồi ngan ngát

Nắng hết con vàng, chuyển sang màu nhàn nhạt

Môi em, kẻo hết vị mặn nồng

 

Sắp hết tháng 8 rồi, mình viết câu chuyện mới đi anh

Câu chuyện bắt đầu bằng nụ cười và kết thúc bằng niềm viên mãn

Em sẽ không kể nhiều như bây giờ, khi đang khát khao vòng tay thiệt ấm

Em chỉ thỏ thẻ thôi, vừa đủ để anh yêu

 

Sắp hết tháng 8 rồi, nghĩa là em sắp chia tay mùa rất cũ

Mùa giấu tuổi đã qua, mùa mang đến cho em những nấc thang rất mới và có anh

Hết tháng 8, tức là lá trên cành sẽ chẳng còn xanh

Tuyệt vời! Chúng mình sẽ cùng xếp nên những cung đường vàng ước mơ sắp chín

Chúng mình sẽ nắm tay nhau đi qua những mùa bão giông khắc khoải

Mỉm cười an nhiên và say ngủ trong nhau

 

Sắp hết tháng 8 của em và sẽ đến những tháng mới của chúng ta

Mình hẹn hò đi, kẻo không còn kịp nữa

Em là cô gái tham lam với quá nhiều giấc mơ và kế hoạch

Nhưng một mình em thì không xuể

Anh về, cùng em xây hạnh phúc, nhé anh!

 

Sắp hết tháng 8 rồi

Em tỏ tình như vậy, anh có chịu em không!

 


ĐÀN ÔNG CÁC ANH NÓI GÌ VỚI NHAU

 

Người đàn bà giữa hăm

Nỗi nhớ già hơn số tuổi

Đau thương được đếm bằng những vết lằn tự cứa

Và trái tim… không còn đủ sức sớt chia

 

Người đàn bà tự cấu ngực mình giữa khuya

Vẫn muốn hôn anh thêm một lần, giữa phi trường lạ hoắc

Rồi giả vờ mỉm cười, giấu đau thương chực trào qua khóe mắt

Tiễn anh đến với yên bình, giữ lại mớ nhớ thương

 

Người đàn bà không dám nhìn vào gương

Sợ thấy mình yếu đuối

Sợ không đủ sức bước qua những chi ly rất đàn bà, rất thật

Sợ cứ nhớ anh, mà phải giả bộ… người dưng

 

Đàn ông các anh nào có tội tình chi

Chỉ có mỗi trái tim nhiều ngăn mà đàn bà chúng em không cho phép mình cái quyền chung chạ

Đàn ông các anh cứ nồng nàn, cứ thủy chung như thể đấy chẳng là tội lỗi

Đàn bà chúng em yếu lòng, đau vẫn cứ đau

 

Giọt nước mắt đâu có rơi mau

Nó rỉ ra từ trái tim không còn dám vá

Người đàn bà trong em như con thú hoang ôm vết thương gào rú

Giữa đại ngàn, tự nhốt mình vào lồng sắt, quằn quại đau

 

Những lúc này, đàn ông các anh nói gì với nhau

 

KHÁNH TRINH

Sài Gòn, 12h07, 15/08/2015

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 201512:13 CH(Xem: 32991)
Đây là trò chơi thế kỷ, khi nghe tôi tuyên bố thế thì lũ nhỏ trong làng kéo hết đến chỗ tôi, bấy giờ tôi cũng chẳng hiểu trò chơi thế kỷ là cái quái gì, chỉ là nghe được từ những cuộc chuyện trò giữa cha tôi và bạn bè ông, rồi tôi tuyên bố ầm lên thế, phải làm vua thì mới làm chủ được lũ nhỏ trong làng, tôi nghĩ ra trò chơi “vua quan” rồi khoác lên nó một cái tên...
01 Tháng Mười Một 201510:46 SA(Xem: 38638)
Dự án “Phục nguyên văn bản Truyện Kiều được đồng thuận cao” của Hội Kiều học Việt Nam đã đề ra nhằm hướng tới Kỷ niệm 250 năm ngày sinh đại Thi hào nguyễn du (1765 - 2015) và vinh danh đại Thi hào dân tộc Nguyễn Du . Bài viết này sẽ lược thuật quá trình tầm nguyên văn bản Truyện Kiều từ xưa đến nay và chúng tôi cũng xin gợi ý, phác thảo một phương pháp phục cổ văn bản Truyện Kiều với hy vọng có khả năng gần với nguyên tác.
01 Tháng Mười Một 201512:16 SA(Xem: 28725)
Tháng mười ở Sài Gòn Mưa không nhiều như mọi năm Nhưng lại ngập lụt và tắc đường triền miên Đi làm cũng mệt Người về hưu cững không biết đi đâu mỗi buổi chiều vắng vẻ
18 Tháng Mười 201511:15 CH(Xem: 35250)
Sài Gòn quả thật vẫn đẹp mà nó vẫn đẹp theo cái cách mà tôi nhìn ngắm nó, nó vẫn đẹp như mơ, cực kỳ hoàn hảo và trác tuyệt. Vì đâu mà tôi có thể thấy như vậy nhỉ? Có lẽ nó xuất phát từ cái chủ quan riêng biệt của tôi mà tôi thấy như vậy.
18 Tháng Mười 201510:41 CH(Xem: 34365)
Tôi thích những định nghĩa về tự do của John Adams và yêu thơ Tagore. Cả hai đều khơi dậy cái sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người. Điều lạ lùng là dù ở hai vị trí rất khác nhau, một chính khách và một nhà thơ; song họ lại gặp nhau ở một điểm rất chung. Tôi có thể mượn cái quan niệm của John Adam để nói về Tagore. Cả hai đều cho rằng không có sự ưu việt nào bằng sự ưu việt của linh hồn và không có sự giàu có nào bằng sự giàu có của con tim.
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31560)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.
18 Tháng Mười 20151:23 CH(Xem: 33767)
Lạc Long Quân được viết chữ Hán là 貉龍 君, trong đó, chữ 貉 (bộ trĩ) mà người Việt, theo truyền thống từ ngàn xưa đến nay vẫn đọc là “lạc”. Tiền nhân Việt dường như đã cố tình dùng chữ 貉 dành cho Lạc Long Quân và không đọc theo đúng phiên thiết từ thư Hán là hạc (thú giống như con cầy), mạch (tộc ở phương bắc Trung Quốc) nhưng nhất định là “lạc” chắc hẳn phải có một dụng ý sâu kín nào đó và cho đến nay vẫn còn là bí ẩn văn tự...
18 Tháng Mười 20151:00 CH(Xem: 35468)
Ngôi nhà của anh không hoàn toàn im lặng, hoang vắng mà là một nơi chốn dừng chân của khách thập phương. Nó như là một thứ “trại tỵ nạn thứ hai” mà hầu hết những người lui tới gặp anh đều có mục đích khác nhau. Có người đến để nhờ anh “hợp tác” làm một công việc gì đó; có người đến vì cần một nơi chốn ở tạm; có người đến chỉ để bày ra những cuộc rượu say bí tử, ca hát, ngâm thơ, bày tỏ những tàn tích quá khứ, họ là những người lính đã từng tham dự chiến tranh kể về những trận đánh, trong đó có người đã từng cầm súng ở bên kia chiến tuyến. Họ là những “linh hồn” vất vưởng, thất lạc giữa một khoảng trống mênh mông trong tâm thức bám vào cái hào quang quá khứ hào hùng, đau thương đầy căm phẫn tủi nhục của lịch sử. Có người rũ bỏ quá khứ, lột xác hội nhập vào đời sống mới của xứ sở tự do. Họ bước vào cuộc thử thách trong thương trường, khởi nghiệp bằng đôi bằng tay trắng.
16 Tháng Mười 201510:35 CH(Xem: 37811)
Như nhịp điệu ngàn năm của con sông Mekong, hệ sinh thái vùng châu thổ sông Cửu Long được cân bằng một cách tự nhiên với "mùa nước nổi" và "mùa nước giựt". Theo anh Dohamide Đỗ Hải Minh, một học giả gốc người Chăm, một cây bút quen thuộc của báo Bách Khoa trước 1975, sinh ra và lớn lên ở miệt Hậu Giang Châu Đốc rất am tường về hệ sinh thái của Đồng Bằng Sông Cửu Long, thì trong bao thập niên qua, người dân Miền Tây đã quen sống với nạn ngập lụt hàng năm, hay còn gọi là mùa nước nổi, như là một hiện tượng thiên nhiên đến đều đặn theo chu kỳ. [2]
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 32944)
Em không thể đi hết còn đường còn lại của mưa, anh biết không, có thể chúng dài hơn điều em nghĩ, có thể chúng đang ghen tuông với điều tự do của gió