- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHƯƠNG, VỠ… VẾT CHÀM LƯNG GIÓ

14 Tháng Năm 201511:28 CH(Xem: 31346)

THO pHUONG 1
Hà Duy Phương - SG 2015

 

 

VỠ

 

trăng đang vỡ trên ngọn đồi ký ức

bóng tim tôi vướng nhánh giao mùa

tiếng hát ai vỡ tràn đêm đắng

tôi vỡ vô vàn trong ánh trăng xanh

 

cơn mưa bất ngờ ôm lòng đêm phủ dụ

trút sâu vào tôi muôn giọt kinh cầu

như đang bắt đầu không tin vào định mệnh

tôi ôm mưa trái phá băng xuyên vùng lặng im

lấn tìm đất chết

 

hồn ngựa non mấy mùa giông bão

hí lộng thơ ngây

đêm buồn nhớ vòm trời nắng trong màu sữa mẹ

tôi nghe tôi vỡ trên ngọn đồi ký ức

 

tiếng vó rụng rời theo mưa

 

 

HDP

 

VÔ CÙNG

 

 

là tình anh dịu dàng

khi đêm thả những lời nguyện cầu mơn man nếp tóc

nụ hôn xa

- chiếc nơ gió cài lên tuổi hồng

đêm Thánh vô cùng

vô cùng giấc em an miên

 

là bình yên ngún cháy

ký ức huyền băng

nụ hôn đẫm nước

em ướt tràn lửa lạnh long lanh

con đường dạ quang

- hồng ân bóng tối

người đàn ông dùng lửa thắp gió

đêm Thánh vô cùng

vô cùng bước anh

 

là trắng ấm mùa yêu

dòng sông bay

con thuyền ủ gió

Ngôi Lời chờ đợi

tròng trành cánh buồm vực sâu

điên mơ căng tình trên môi Chúa

đêm Thánh vô cùng

vô cùng ước vọng câm

 

là con đường huyền băng

Tình Yêu khởi xuyên tháng ngày vành đai giấc lặng

 

là ký ức trở gió lộn về

trên thân người

câu kinh chới chới

 

là muôn đêm Thánh vô cùng

vô cùng

vô cùng

vô cùng...

 

khi ta yêu nhau

 

HDP

 

 

 

DẤU LẶNG BAN MÊ

 

 

Ban Mê trong trong ngày gió nhẹ

sớm mai hồng lên mí lá

mắt em xanh màu mắt nắng xa

 

cơn mưa lạc đàn rắc sợi long lanh

Quán Văn dịu êm dệt mềm nhung nhớ

trải vào lặng yên một chỗ ngồi bỏ lỡ

ly cafe buồn nghe gió thở hồn nhiên

 

"luôn luôn, anh luôn luôn lùi vào chiều hôm

về phía hoàng hôn xóa mờ những pho tượng"(*)

có nẻo đường thơm hương

gọi bước chân em dưới trời chiều phẳng lắng

có tình ai vấn vương

âm mê đời - dấu lặng

 

nụ hôn ta nửa vời căng gió

đêm Ban Mê đất nồng dấy đỏ

hương tình sâu hay hương môi nhau ?

Ban Mê ơi anh gửi hồn cho gió

theo dấu em về buông vó lặng thiên thu

 

tình ta lặng dấu mê mù

 

HDP

 

(*):

"Always, always you recede through the evenings

towards where the twilight goes erasing statues"

(We Have Lost Even - Pablo Neruda)

 

 

BÀN TAY ẢO ẢNH

 

 

đêm nàng chặt đứt bàn tay

bờ tường rêu phún máu

có một linh hồn đã thắt cổ trên cao

 

nơi khoảng trời ấy

nhiều lần tôi đã thấy

những ngón tay đàn bà vờn trong rêu mướt máu

gạch đá lao xao đúc gợn muôn âm trào

trước mắt tôi

tường vôi dựng sóng

 

tôi không thể nhớ đêm đó đêm nào

và người đàn bà rồi đã bỏ đi đâu

bàn tay rêu run mãi ngón sầu

nhễu tràn tôi cơn mộng máu

những ngón tay xanh cứ đỏ chìm ảnh ảo

người đàn bà biền biệt ra đi

trong tôi còn gì?

 

tôi còn thấy gì

ngoài bức tường dựng sóng hư vô

kể từ đêm linh hồn tôi thắt cổ?

 

bàn tay nàng bỏ lại

rưới máu bờ rêu đau

những ngón tay lửa đùa

bùng tôi lên

ngọn

 

sống-còn-ảo-ảnh

 

HDP

 

TRONG MÊNH MÔNG, MÙA XUÂN GÃY KHÚC

 

ánh đèn ửng vàng má đêm

gió kẻ viền môi bóng tối

mắt tình buồn

trong chân dung bay...

 

bay lên

bay lên cánh cung

thịt da không kẽ hở

tôi thấy rồi

những lằn gân bỡ ngỡ

 

êm ru đường bay

máu chảy

tên người...

 

Xuân mơ hồ vén màn sương quá khứ

ký ức vãng lai qua những nách gai đời

hồn tôi mây trắng...

 

trong tôi đang là mùa Đông

rũ đâm nhánh cành trơ lá

có cánh chim vụt qua

rồi mất hút nơi lùm cây lạ

 

đánh rơi tiếng hót muôn trùng...

 

trong nổi trôi những phận người lận đận

tôi thấy tôi lách nhánh phao đời

tình giăng lưới trong mắt mùa ẩn nhẫn

mênh mông ân cần

 

sóng gió ôm tôi...

 

(SG 02/2015)

HDP

 

 

THÁNG 4

 

 

không có lời nguyện cầu nào trên gác chuông

- tôi đã trèo lên đó

chỉ có tiếng con người

thánh thót giọng chim muông

 

lò cò trong giấc mơ tôi

con chim sẻ què chân bên thềm nắng

cái nắng chói chang

cái nắng võ vàng

tháng 4

mặt trời mù

nhiều giấc mộng khập khiễng

lang thang

 

chẳng thể nói lên được điều gì

câu Thơ chống gậy lần từng bước tối

chẳng thể có riêng một điều gì

Gôn-gô-tha

đồi gió đỏ bầm

cơn mơ chống tội...

 

 

HDP

 

 

MẶT TRỜI HƯ ẢO

 

(cho Tuyết Chi)

 

 

mặt trời chẳng chịu lặn hướng Đông

và em,

cứ buồn như thế

đêm sút bản lề

Tây phương anh

 

tay em với tìm ảo ảnh

chạm chai vodka

thủy tinh gõ vào thịt da

vỡ âm buồn chếnh choáng

mông lung ngón tình dậy men

ngát ngời hương đau quấn quyện

bình minh trinh nguyên

chấp chới cõi bờ hư ảo

 

em

- mặt trời

mọc nắng phương Tây

 

 

HDP

 

NHỮNG CHUYẾN XE ĐỜI

 

(ghi trên chuyến xe đêm BM-SG, 02/2015)

 

 

nuốt cả con đường, bầu trời và những ngôi sao khuya

chuyến xe đời trĩu nặng

lòng đêm bội thực

lối gió đường mây

 

chẳng có gì ngoài những vòng quay

cho mặt đất gọi tên con đường

tôi nghe mùi hương của bụi

ngấm từ chiêm bao

 

chẳng có gì để gửi để trao

những chuyến xe từng hồi lên/xuống dốc

đời cứ vui như vầng trăng mới mọc

và con đường cứ nuốt bụi trăm năm

 

có những nẻo về xa ngái

chuyến xe tôi nuốt đêm tôi

 

âm thầm

 

 

HDP

 

VẾT CHÀM TRÊN LƯNG GIÓ

 

(với DL)

 

muốn nói gì đó với đêm

bất chợt vầng trăng lấp ló

tôi - bóng chàm

mờ câm trên lưng gió

lọt vào lặng im...

 

biết nói gì với đêm

trong muôn trùng sục sôi

nhớ thương tốc lòng cuộn sóng

trong xiết cuồng mênh mông

một đời tôi ngốn bão

 

bóng tôi nhìn tôi ngậm miệng

ú ớ gì đó với đêm

dưới ánh trăng thanh

tôi bỗng thấy vết mờ trên lưng gió

rõ nét hình thù

 

một lưỡi tên xanh!

 

HÀ DUY PHƯƠNG

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90828)
G iấc mơ thổ kể chuyện một lũ người hoá điên vì ám ảnh quá khứ. Quá khứ ở trong mọi ý nghĩ, đè nặng lên từng số phận. Quá khứ hằn dấu lên ngôn ngữ, trong những lời nói đã trở thành thói quen, được phát ra như những khẩu hiệu trơ cứng, như trong câu của Quý với Vĩnh lúc đi săn rồng “ Khẩn trương lên giặc lái đến bây giờ ”. Quá khứ ở trong từng thức ăn, đồ uống, trong giải trí, trong thịt rồng, tim phượng, trong “rượu Armagnac Marquis de Caussade, đóng chai năm 71” , và trong “trận World Cup của năm 66” .
10 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 93495)
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu. Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây. Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
08 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97498)
... Ở đây các nhà thơ đều phải bỏ tiền ra in thơ. Mà họ có giầu gì cho cam. Phải dành dụm từng đồng, bớt xén tiền ăn của cả nhà, có khi đến mấy năm mới in được tập thơ. Mà in rồi chỉ đem đi tặng cũng đủ hết hơi. Thì ra trên thế gian này, thơ văn sinh ra để làm vất vả cho con người...
08 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 118814)
Thiên nhiên vừa khe khẽ đặt xuống con như viên sỏi trắng tinh khôi trên bãi cát bình an ấm áp viên sỏi cười với ánh mặt trời
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89923)
Hư cấu trên năm, bẩy mảnh đời cóp nhặt tạo ra những nhân vật của truyện ngắn này. Chúng không là những người bằng xương bằng thịt, tức có thật, hoặc tưởng là mình có thật, kể cả (và nhất là) nhân vật mang danh xưng Tôi trong truyện. Tôi, phần não phải, nơi điều hành tâm và tình, trong truyện này mâu thuẫn với phần não trái, nhân vật tên Th, mang chức năng sai khiến lý tính. Khi mâu thuẫn biện chứng - lý và tình - bế tắc, thực tại mang tính định mệnh, một loại tổng hợp mang nét ngẫu nhiên, có người cho đó chính là chữ Duyên trong Phật pháp. Tác giả nói quanh, xin lỗi bạn. Có lẽ bạn muốn xem hắn kể chuyện thế nào cho thành truyện, thời giờ đâu mà viển vông.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 96990)
Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo. Chẳng biết vì sao trâu bò thường rất căm ghét màu đỏ? Trăn cũng vậy? Nó có thấy trong veo và xanh biếc? Không giống với môi trường mà nó đang sống? Phải liều chết tranh đấu với con người để tìm lại chỗ của mình? Đấu bò? Có lẽ vì thế Trung Quốc không thể chơi môn thể thao này? Nhưng mặc áo đỏ ở Trung Quốc? Chẳng làm ai bận tâm. Chỉ như quả ớt chín ném thêm vào hũ tương ớt.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 112469)
Sáng sớm qua sông hái bông điên điển Áo sẽ thơm mùi cỏ dại hoa đồng Khi đêm về lòng nhớ mênh mông Tâm xanh biếc cả khung trời cao rộng.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 113448)
Lần đầu tiên đến Hà Nội, hẳn bất kỳ ai, nhìn thấy điều gì cũng dễ dàng xúc động, cũng làm gợi nhớ đến những hình ảnh bàng bạc trong ký ức đã gặp gỡ ở tiểu thuyết, thơ ca... Nhưng với tôi, đáng nhớ hơn cả, đó là những cô thiếu nữ Hà Nội.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117528)
Đêm qua anh mơ thấy biển Sóng êm đềm liếm gót chân em Gió lao xao rụng nhành dương liễu Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh Giá như mặt trời đứng yên trên biển Chắc kịp buổi anh về.
26 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 119617)
Hãy ra chỗ Thúy Tân Định lấy chai Chivas về quán Đò Đưa trên đường Trịnh Công Sơn rửa bảng tên sơn còn ướt cụng ly nhau mừng con đường mới ngồi quanh bàn có Phạm văn Đỉnh Toulouse Đinh Cường Virginia, Bửu Ý Huế cả Đặng Tiến vừa mổ tim Lê Khắc Cầm, Ngụy Ngữ…Sài gòn