- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Hoàng Xuân Sơn Và Lời Nằn Nì Của Cây. Và Gió

13 Tháng Năm 20154:03 SA(Xem: 33528)

 

 hem nho 2

 

heart attack

 

dưới bầu trời chó cắn (1)

người không sủa

và đoàn ma cứ đi

 

không có Zara nào

ngày xanh đã nói như thế

tôi đã nói như thế

 

khởi đầu là một cuộc cưỡng bức lợm giọng

trên đôi chân cáu bẩn

bọn người lùn

giữa háng

ghẻ hắc lào

 

nước đen ngập ngụa

phố nhà

đất.  và đất không kịp thở

và biển nhốn nháo

vỡ đầu u mê

những luống cày mũi nhọn

biệt ly.  ôi                                 biệt ly (2)

 

khi ngày xanh hết nói

tôi vẫn nói

và biết loài người chết cách nào

từ những cơn đau ngực

 

 

hoàng xuân sơn

24 avril 2015

 

(1) Nguyễn Man nhiên

(2) ý gợi từ Bài Ngợi Ca Tình Yêu – Thanh Tâm Tuyền

 

 

 

 

 

một vài khuôn

 

cung trầm.  dưới độ mi cong

sao che mắt nhắm

cho lòng mỏi mê

nụ hôn mở hé bao giờ

hơi run của chữ

hương mờ của câu

tại vì thần trí đâu đâu

lắng nghe trầm tuý rất lâu ngọt ngào

nghe từ hoàng hạc bích câu

nên hồn thơ dụi qua cầu mỏi nghiêng

tại vì tóc đổ rất mềm

 

 

                                                          ôm lầm lũi đi mấy câu

                                                          chợt tay không còn nghe nặng

                                                          phủi rơi trăng nước bên cầu

                                                          biên giới nằm trong miệng đắng

                                                         

                                                          giờ này ông y ông phạn

                                                          đã tắt nhúm chữ khô bồi

                                                          để nghe buổi chiều rất láng

                                                          đi vào bộ dạng đôi mươi

 

không ngủ được.  là khi không được ngủ

mở hai mắt ngó chằm chặm quanh mình

ngủ không được có vì tờ mộng rách

dạ thưa nường đồi núi chợt rung rinh

 

                                                          đuôi mắt khóc

                                                          trần gian ảo

một con nằm

hai con đứng

núi nhọn hoắc

xương mềm rục

triệu vết cắt

từng khúc ôi

thèm nhưng nhức

từng khúc             ôi

 

vẫn còn đau đấy em ơi

hai mươi năm hơn hai mươi.  thở dài

triều sông ngạ xuống mấy vai

nhánh sông nào đã thai hoài phục sinh

 

 

hoàng xuân sơn

24 mars 2015

 

 

 

 

 

can qua

                     ông già bảy choạc nhào dzô

                             thằng cu tí tô hô về nhộng

 

 

lỗi tại ai

lỗi tại mình

vả mặt mình mấy cái phất phơ ạch đụi

ruồi muỗi

chả thấm vào đâu

giống như đánh trộm nhau bằng cấu véo

không.  đánh thực bằng gậy gộc chày vồ

nện chí tử

nện tới tấp dùi cui tá lả âm binh

tá lả miếu đình

rụi hỏa đầu lâu nhơn diện phừng phừng

những bộ đùi sau chiến tranh tự diễn hòa bình

lê la ngoài chợ

thương phế gắn anh dũng bội tinh

a mày còn ngụy trang ở lại

nhành dương liễu sao kờ-núp

tay đâu.  hoan hô cuộc ban bố màu mè

chân đâu.  chống đỡ ngô khoai hàng mã

mấy cái ngôi trời chúa đảng

không còn sao.  còn?  sao                                    sao sao

sao rụng từng bầy

như hủi

 

 

hoàng xuân sơn

tháng tư -2015

 

 

 

 

lời nằn nì của cây.  và gió

 

tôi có thời đã ngồi trên lưng gió

vậy mà cây đời

không hây nổi

miền ám ảnh của gió

ai đó đã viết

tự thời khuất mặt (*)

 

người thi sĩ cơ hội rao bán hàng cây cho giấc mơ

giấc mơ không có thực

chỉ có bàn tay buổi chiều

đẫm lửa

 

những u nần thân gốc

những mẹ già cơ cực

đấtđất.  ôi đất                làm sao

biển mặn

nuốt trọn luống bùn thu phân

cây vẫn nứt mầm

mọc lên.  gió

gió có thực chan những chiếc bóng phơ phất

ngoài đường

trong hẻm tối

người thi sĩ ấy

nghe được tiếng gió ngoài liếp cửa (**)

mà không ngăn được

bước chân về

của mộng du

 

cây sẽ mọc

như mặt trời mọc

rưng rưng một triều hoa (***)

cây

hoa

gió.             và em

buổi về nhiệt luyến

 

 

hoàng xuân sơn

22 avril 2015

 

(*) Gió Tự Thời Khuất Mặt – Lê Minh Hà

(**) gió u hoài liếp cửa

       đêm đêm canh bước về

      Nguyễn Thị Khánh Minh

(***) mặt trời mọc mặt trời mọc

         rưng rưng mùa hoa gạo

        Quách Thoại

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96863)
Ô ng nội tôi là người cuối cùng trong dòng họ còn biết chữ nho. Ông có chín người con, 2 trai 7 gái. Ba tôi là con trai trưởng. Cái thời của ông còn nặng nề “trọng nam khinh nữ”. Trước khi mất, ông ngã bịnh một thời gian. Biết mình không sống được lâu, ông cho gọi tất cả những người con từ khắp nơi trở về...
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 112058)
n hững khẩu súng thần công chĩa vào nhau từ hai phía chúng đang nhìn nhau hay đang nhắc về quá khứ của những xác chết đạp lên nhau? chúng đang ôn lại Hương giang cố sự hay đang gục mặt tưởng niệm quyền uy?
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 113386)
LTS: L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Song Ninh là bút hiệu của người thơ đang sống và làm việc tại Sài gòn. Chúng tôi hân hạnh gởi những dòng thơ lạ và lấp lánh như nắng mùa hè của Song Ninh đến với quí độc giả và văn hữu. TCHL
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96512)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96150)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 118076)
L ẩn quẩn từ một buổi chiều nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ cố làm dịu những cồn cào nơi ngực về một hoang tưởng không tên phập phồng thở
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 79388)
H ải quân Hoàng gia Nhật dạy cho tôi một nghề nghiệp duy nhất: Phi công khu trục. Hủy diệt những kẻ thù của tổ quốc, bay và bắn. Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm, trên những vùng trời Trung Hoa và Thái Bình dương. Tôi không biết đến đời sống nào khác ngoài đời sống của người lính.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 69432)
N hư mọi người đều biết, Victor Hugo (1802-1885) vừa là nhà thơ trữ tình và châm biếm vừa là kịch tác gia cách tân vừa là nhà văn xã hội Pháp thế kỉ XIX rất ư năng động và sung sức, có nhiều tác phẩm đủ ba thể loại đó để đời. Chẳng hạn, chỉ cần nhắc tới cuốn truyện đầm đià nước mắt Les Misérables (Những kẻ khốn nạn – 1862) (1) là ít ai quên, đặc biệt ở Việt nam...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95514)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116482)
C ần gì phải viện dẫn đến những lời chứng dối Khi đám đông nghe bài giảng trên núi chẳng chút động tâm Khi quân gian đem gươm giáo bắt thầy mình như bắt kẻ cướp Thì những lời chứng dối cũng chẳng ăn thua gì