- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ VÀ NHỮNG BÀI THƠ THÁNG GIÊNG

04 Tháng Ba 201510:41 CH(Xem: 34587)
NHNam
Ảnh Nguyễn Hoàng Nam

1.Di ngôn của nắng

Nắng đã vào mùa giêng hai
em bắt bóng vợi nhớ nhung đượm màu lửa hạ
đường xưa giờ xa quá
ngong ngóng gì mà trượt ngã qua mình

Sông vẫn trôi bèo vẫn dạt lênh đênh
một góc nhỏ vẫn dập dềnh nỗi nhớ
chẳng phải câu hẹn hò người đi người ở
mà buốt lòng, tay vợi lấy bàn tay

Trời bây giờ đã quá màu tháng hai
nắng nhạt thếch chẳng đơm mầm hôm bữa
lời thương yêu trôi theo mùa mưa rữa
ở nơi nào chẳng động đậy cỏ cây

Nắng chần chừ đôi má đỏ hây hây
viết di ngôn lên xuân thì con gái
đừng trôi nhé, ừ đừng trôi vội nhé
ngày nắng xanh lộc biếc ruộm sau hè

 

2.Thơ là của người

"Có gì mà thơ của người đàn bà không viết nổi như vậy "

thơ vẫn xanh rờn cỏ cây
và vàng khi mùa thu khấp khởi

Thơ nghe
buồn hắt hiu trên rừng cây vừa mới
gieo những hạt giống mùa

Thơ đợi
mấy chục năm ròng mong mùa gió thổi
gió kể chuyện xa xôi
câu chuyện năm mươi người con theo biển lặn tìm trời
năm mươi người con lên non tìm đất mới
có gì đâu
có gì đâu
cánh chim chiều vẫn nghiêng rơi hoàng hôn giữa chặng
những người đàn bà những người đàn ông lượm lặt
chuyện vui buồn
chuyện trăm năm
bỏ quên những lời thóa mạ từ cơn sân si cũ
bỏ quên hình hài từng khớp xương chồi nhũ
như bóng núi chơ vơ

Và ngàn năm thơ kể
chuyện cổ tích ở trần gian đợi chờ

 

3.Như thơ

chẳng thờ ơ
thơ cảm thấy tức giận và khó thở
bởi thơ đang xếp hàng chờ chực giấc mơ

Ngày thơ đi qua cái cổng làng
thơ ngửi thấy cái mùi sơn mới
những ngọn cờ bay phơi phới
đến lạ lẫm những con đường
thơ không còn thấy ngôi chợ quen, gốc đa giếng nước sân đình
cả miếng trầu thơm phưng phức
thơ bối rối
tìm lại đôi mắt của mình

Và thơ trôi
giữa con sông vét cạn bến bồi
lòng tấp vào bến lở
dòng sông ngạt thở hay câu thơ ngạt thở
nghe tiếng sóng quơ
nghe tiếng ơ hờ
dật dờ
bên dưới những câu thơ đã chết

4.Lời khuyên của hoàng hôn

Nằm trên đỉnh núi

Đừng buồn
đừng đau thắt trong cái dạ dày
của bạn
sự chờ đợi cho điều có thể
giới hạn
khi ánh mắt đi lạc vào nhau
để biết rằng cuộc sống có vô vàn điều không chắc chắn

Lời khuyên của hoàng hôn
thật can đảm
trên đôi cánh của loài chim
bay
hoàng hôn đánh rơi nỗi buồn xa ngái
chưa kịp sum vầy

Bình minh định dạng cho niềm hạnh phúc mới
bỏ quên đêm
bỏ quên lời khuyên của hoàng hôn
trên giọt sương lấp lánh

5.Chỉ có sự im lặng

như vẻ núi suy tư
như vẻ sông đang chìm với sóng
và người ta quên
có thể mẹ đất bị chứng lãng tai

sóng vẫn trãi hình hài
qua những mùa xuân cũ
sóng vẫn hoài về một mùa xuân chưa trổ về dốc lũ
xiết trắng màu tàn đêm

" Ai về Bến Ngự..
Ai về Văn Lâu..."
mùa xuân vừa thở ngạt sầu
nuốt đôi dòng lệ đắng trần gian phôi

 

6. Một ngày thơ bị tra tấn

trên khán đài
khi vầng trăng vừa soi mình
vào đêm
điều linh thiêng vừa bị nguyền rủa
trong những đôi mắt vừa mở
tròn xoe
rất nhiều bài thơ bỏ mình đi biệt xứ

Từ ấy những câu chữ của thơ vô gia cư
chẳng biết được điều ấm áp
mỗi khi chiều về

7.Tôi gác cuốn sách đầy ma lực

lên giấc ngủ
giấc mơ tạc hình thù
những gương mặt của chữ khoác mái tóc bạc phơ
trong tấm menu
đang háo hức
chờ đợi
ở đấy có sự lựa chọn cho tuổi thơ
từ những sợi dây quay vòng
như những dãi cầu vồng
quyến rũ

Những gương mặt chữ bắt đầu ẩn dụ
màu xanh
cho những câu tục ngữ
dài và ngắn
để khỏa lấp sự trống vắng
khi đôi mắt chẳng kịp mở ra

Và giấc mơ tự mình ăn tối
bằng những con chữ có mùi vị ngon lành
khi đêm vừa mở tiệc sâm panh

 

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
Ý kiến bạn đọc
05 Tháng Ba 20155:37 CH
Khách
Quá hay lun
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 201411:41 CH(Xem: 32412)
Tân ngồi đối diện với viên sĩ quan mang quân hàm đại úy của quân đội nhân dân, anh lơ đãng nhìn khuôn mặt khắc khổ của cán bộ trước mặt, đang chăm chú đọc mấy tờ giấy vở học trò mà lướt mắt nhìn qua anh biết là tờ khai lý lịch của anh, tay áo trái được giắt vào thắt lưng vì tay trái anh ta cụt mất từ vai. Từ những ngày đầu tiên vào trại, tất cả trại viên phải miệt mài viết bản tự khai về lý lịch, viết đi viết lại…
15 Tháng Mười Hai 201412:09 SA(Xem: 36790)
Thương em nửa tháng mười hai U huyền nhuốm bệnh rối bời giấc xuân Mắt hoen lệ ngọc vương buồn Môi run khép mở cội nguồn linh thiêng
15 Tháng Mười Hai 201412:01 SA(Xem: 34048)
khi tôi đứng hát cùng lê uyên bỗng nhớ tới lộc cùm cụp râu mép giọng khàn khào theo em xuống phố trưa nay
14 Tháng Mười Hai 20146:01 CH(Xem: 32357)
Khi đứng một mình trong mù sương, không có một bàn tay, một bờ vai, một tiếng nói bên cạnh để khẳng định phương hướng, hay ngay cả mùi hương hoa cỏ mục để biết tọa độ của không gian và thế giới nơi mình đang đứng, người ta luôn có đôi chút phân vân: - Có những con đường không, bên ngoài mù sương?
14 Tháng Mười Hai 20145:54 CH(Xem: 30966)
dăm ngón tay tháng ngày đặt hờ lên da thịt hằn học kỷ niệm lần mò tìm lại những dấu vết vất vưởng hạnh phúc
14 Tháng Mười Hai 201412:57 SA(Xem: 29668)
Các nhà lãnh đạo cộng sản rất sính chứng minh tính khoa học trong các suy nghĩ, lời nói, việc làm của họ. Mỗi khi tung ra quyết định gì, các lãnh tụ không chỉ khẳng định đó là điều duy nhất đúng, mà còn phải đúng trên khắp địa cầu, trong mọi thời đại, và ở tất cả mọi nước.
13 Tháng Mười Hai 20142:47 CH(Xem: 33147)
Bài viết chỉ là hồi tưởng với những kỷ niệm rất riêng tư về một người bạn tấm cám Nghiêu Đề, với mối giao tình hơn nửa thế kỷ; người viết không ở trong giới hội hoạ nên cũng không dễ dàng để viết một hoạ sĩ tài hoa, sáng tác tuy ít nhưng đã để lại dấu ấn lâu dài trong lãnh vực nghệ thuật tạo hình của Việt Nam, qua một giai đoạn đầy sáng tạo trong những năm 1960-1970 với Hội Hoạ Sĩ Trẻ Việt Nam mà Nghiêu Đề là một trong những thành viên sáng lập với cá tính nổi bật. (Ngô Thế Vinh)
11 Tháng Mười Hai 201412:10 SA(Xem: 32390)
Chỉ vì cái mùi này mà tôi đánh mất một tình bạn đẹp nhất, mà có lẽ cả cuộc đời này tôi chẳng bao giờ có được. K đã nhiễm bệnh, nôn mửa sau khi từ nhà tôi trở về. Còn chúng tôi thì không. Hằng ngày chúng tôi vẫn sinh sống, vẫn ăn uống, tắm giặt bằng nguồn nước này.
10 Tháng Mười Hai 20141:56 SA(Xem: 29731)
Tôi bắt đầu sợ. Tôi thét lên một tiếng nhưng âm thanh không thể thoát khỏi cổ họng. Mồ hôi tôi túa ra lạnh buốt. Tôi dừng lại, đưa tay sờ lên mặt mình.Da mặt tôi nhão nhoét và khi ngón tay tôi khẽ chạm vào thì từng miếng da oặt èo, ươn ướt chảy xuống y như lớp phấn hóa trang.
10 Tháng Mười Hai 20141:48 SA(Xem: 32395)
Khoảng mùa hè năm 1985, Bửu Ý vào chơi Sài Gòn. Ở thành phố này, thời gian của anh thường dành cho, quanh quẩn, với những người bạn thân Đinh Cường, La Quang Thanh, Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Văn… Trong một lần ngồi với nhau, uống rượu, nói nhiều chuyện lan man từ trưa đến chiều, bỗng câu chuyện bất ngờ chuyển đề tài về vợ con.