- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

EM VÀ MÙA XUÂN SÀI GÒN

18 Tháng Hai 20159:32 SA(Xem: 33334)


XUAN
Xuân - tranh Đặng Hiền


CON CÓ CÒN ĐỦ SỨC ĐỨNG LÊN!

 

Còn yêu Sài Gòn hay con đợi người ta

Mà sao Tết chẳng chịu về quê cho nồi bánh Tét sau hè đỏ lửa?

Hòn Kẽm Đá Dừng vẫn còn đây, con cứ về mà gục đầu vào nức nở

Nếu quá đau mà chẳng dám nói thành lời                                                          

 

Con đừng có cố cười giữa chợ đời

Đừng cố che đôi mắt húp sưng bằng mớ phấn son dày đặt

Đừng cố viết bài thơ dỗi hờn 17

Mà đêm về cắn nát gối để người ta không biết con đau

 

Con đừng cứ nhìn xa xôi

Chiều chiều đừng có ra phi trường rồi lại tự an ủi lòng rằng chắc người chưa rỗi

Nếu người yêu con thì sẽ không để con mỏi mòn đợi

Sao con cứ yêu người hơn cả bản thân con!

 

Yêu nhau có năm bảy cách vẹn tròn

Mắc chi con cứ chọn cách làm cho mình thêm héo hắt

Nếu ngày mai con biết rằng dù có đợi đến cả đời thì cũng chỉ là vô vọng

Con có còn đủ sức đứng lên?

 

Về đi con…

Về chẳng phải để Tết quê thêm tròn

Cũng chẳng để gia đình đầy tiếng cười hay nồi bánh Tét bập bùng, hũ dưa hành giòn rụm

Con về đi, về và gục vào vai quê và khóc

Rồi vục nước sông Thu rửa cho sạch đa đoan

Con còn son và tuổi cũng còn xuân

Sao phải nhận về mình dông bão

Con về đi để lòng con bớt hanh hao như nỗi nhớ con trong mắt quê giữa chiều chếnh choáng

Rồi con cứ đi và lại mỉm cười

Nhưng…

Lần này là nụ cười hạnh phúc

Con nghe.

 

KHÁNH TRINH – SG 11h49 31/01/2015

 

 

KHI SÀI GÒN CHỈ CÒN LẠI MÌNH EM

 

Anh không về, Sài Gòn cũng giận

Phố lơ ngơ chẳng nhớ phải lên đèn

Người ta đi qua quên cả chào nhau

Nên nụ cười cũng trở nên lạc lõng

Anh không về, hèn chi hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa

Con hẻm quen tự dưng nỗi chứng gập ghềnh

Bầu trời đêm nay chẳng thắp nổi vì sao

Mây cũng giận, khóc oà như trẻ con lạc mẹ

Anh không về, nồi cơm chẳng thèm đầy vơi nữa

Con chim non chẳng muốn tập chuyền cành

Ly cà phê giận nên cứ lạnh tanh

Trách em sao cứ ôm khư khư một mình? Người quen đâu? Đâu mất?

Anh không về nên Sài Gòn ngày mình yêu cũng bỏ đi hết

Chỉ có em vẫn má đỏ môi hồng

Chỉ có em lang thang giữa phố đông

Tự nhấm nỗi đau ăn mòn trái tim nhiều vết nứt

Em đâu sợ cô đơn

Em cũng chẳng sợ thiếu anh

Em chỉ sợ Sài Gòn của chúng mình giận dỗi

Em vẫn bước đi như ngày mai là thoát khỏi

Nỗi nhớ anh nát lòng mà phải nhắm mắt bảo rằng không!

KHÁNH TRINH – SG 10h19’ 31/ 01/ 2015

 

 

CON KHÔNG VỀ, NGƯỜI BUỒN LẮM PHẢI KHÔNG!

 

Con không về

Lại một mùa Tết vắng con

Năm nay ai phụ Người gói bánh?

Ai ướp hũ thịt thơm lừng cho ngày Tết đầy thêm?

Ai thay con cắm lọ bông trên bàn tiếp khách?

Mớ bông sau vườn, con vẫn thường gọi đó là kỷ niệm tuổi thơ…

 

Con không về

Ai lẽo đẽo sau lưng “Chừng ni đủ rồi, nhiều làm chi, phí lắm”?

Ai càm ràm trước mặt “Răng mà tóc bạc hết ri? Trời ơi, da dẻ chi chi mà nứt còn hơn dấu chưn chim mùa cạn…”?

Ai thay con đếm ngược từng giây để nguyện cầu cho Người sống vui thêm năm nữa?

Ai thay con à ơi hử hả hứa rằng năm sau con nhất định sẽ yêu?

Rồi lại quên…

 

Năm nay

Con lại không về

Con vẫn cong môi lên với cả Sài Gòn, cả người quê, cả một nửa thế giới rằng con yêu những bước chân đi rong, con yêu cái Tết ôm gối khóc hu hu giữa Sài Gòn xa lạ

Con vẫn váy đỏ môi hồng, nghêu ngao khúc hát buốt lòng người xa xứ

“Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…”

Rồi lại úp mặt vào đêm

 

Con không về

Nhưng Người đừng lo

Sớm mai khi Sài Gòn thức giấc

Con lại má đỏ môi hồng, đôi mắt con lại vui như con nít lên ba được nhận quà năm mới

Và đôi môi của con

Lại cong cớn với cả Sài Gòn rằng con yêu những bước đi rong...

 

Người ơi

Con lại không về

Người buồn lắm, phải không?

 

 

 

CHO NGƯỜI TÌNH KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI

 

Em chẳng tin vào ngày người nói lời yêu

Bởi em biết ngôn từ với người cũng trôi nhanh như ly rượu nồng trong đêm vàng khói thuốc

Ta có nắm tay nhau chặt đến bao nhiêu thì cũng đến lúc phải buông tay và quay bước

Em có khóc vật vờ thì cũng phải biết tự lau khô và điểm trang môi đỏ, má hồng

Vậy nên

Em chẳng tin

Để em giữ lại chút nước mắt cho mình

Anh biết không!

Em sẽ khóc giùm cho người đàn bà thay em vướng vào anh, rồi bước đi, và khóc…

Chúng em, những người đàn bà dễ yêu và dễ khóc

Dễ bị dối lừa nhưng rất thật tâm

Anh yêu

Tàn nhẫn như vậy anh có thấy vui không?

KHÁNH TRINH – SG 28/ 01/ 2015

 

 

BỞI KHI EM NỢ SÀI GÒN

 

Người ta nói SG chẳng có mùa thu

Vậy lá vàng, gió heo may là gì anh nhỉ

Người ta nói anh cũng từng mơ mộng lắm

Mình giống nhau, nên lỡ lạc vào nhau

Người ta nói em đến sau, nhưng là đến sau khi người ta đã đeo nhẫn cưới

Nên cuối cùng em phải đi trước, trước khi người ta buông rơi chiếc nhẫn của mình

Ly vỡ, bình rơi…

Người ta nói ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa

Anh sẽ về

Có thể là SG cuối thu, đầu đông hay đương xuân, khi mai vàng góc sân nho nhỏ

Có thể em vẫn ngẫn ngơ đợi anh giữa phi trường, giữa SG, giữa góc Trung Nguyên với ly capuchino lạnh ngắt

Có thể em đã nắm tay người khác

Đó là cách để em quên

Người ta nói có thể mình sẽ chạm nhau

Giữa phố, giữa kỷ niệm xưa, giữa mắt nhau hay nơi mình đã gửi một lời hò hẹn

Nghĩa là vẫn có ngày gặp lại

Nhưng người ta nói em chỉ là người đến sau

Nghĩa là em sẽ không là gì cả

Nghĩa là dẫu có muôn ngàn lần chạm mặt

Em cũng phải giả vờ xa lạ

Hoặc vô hình

Như vậy, được không anh?

 

 

NHƯ CHƯA VƯỚNG BẬN BAO GIỜ…

 

Anh về rồi anh lại đi

Bỏ lại em với những đêm dài thao thức nhớ

Bình minh còn bỡ ngỡ

Hoàng hôn đã tím môi hường

Có cần nói thêm lời xin lỗi không anh?

Hay vò nát cọng ngò, trách hoa hồng nở muộn?

Em đếm những ngón tay còn hơi ấm của anh, vội vã

Dẫu đã thuộc trăm

Có phải mình đang lừa dối nhau?...

 

Anh về rồi anh lại đi

Mẹ sẽ hỏi nhưng em đâu thể dối lừa thêm được nữa

Tuổi hăm qua mau mà lòng em cứ chùng chình không dám bước

Có phải em nên buông tay?

 

Anh đừng nói với em về ngày mai

Đừng kể những giấc mơ chỉ trong mộng ước

Em có cần khâu vá hoài, một mai khi không thể vá thêm được nữa

Anh có trở về?

Hay anh lại đi?

Em nào dám trách chi

Nếu bình minh của Sài Gòn không đẹp bằng hoàng hôn xứ người, xa lắc

Và đôi mắt em không đủ dịu dàng bằng đôi tay của chị

Thì thôi

Anh cứ đi

Như chưa vướng bận bao giờ…

 
KHÁNH TRINH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92468)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78493)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91159)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 82036)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75376)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77710)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 82035)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87981)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84546)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117511)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.