- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

RỖNG

21 Tháng Mười Hai 201412:28 SA(Xem: 30925)
TranhDinhCuong-thieunu
Tranh Đinh Cường


Tôi đã reblog bài viết của Nhược Lạc và cả nhật ký của cụ ông viết cho vợ là cụ bà Thúy Anh. Cả 2 bài viết đều làm tôi cảm động, nhưng lại càng thấy trong lòng mình rỗng không.
 
Rỗng. Không vì bài viết, bài nào cũng tràn đầy tình, bài của Nhược Lạc vừa giản dị vừa sâu sắc.
 
Rỗng, chỉ vì chính bản thân mình, những đau đớn của bản thân mình soi vào tâm  trạng của người, của mối tình đầm sâu kia, sao mà mình nhợt nhạt thê thiết đến vậy!


Rỗng, vì điểm lại, từ hồi tôi biết đến giờ, từ hồi cụ ngoại tôi còn sống đến giờ, cả họ nhà tôi, chưa ai có được một mối tình đầu bạc răng long, chung thủy một lòng, nồng nàn như nhất để tôi có dịp nắc nở ghen thầm và mơ thầm.
 
Ngay như bà ngoại tôi, người đàn bà giỏi giang, sắc sảo khôn ngoan là thế, chồng chết một tay vén khéo cả cơ ngơi đồ sộ nhà chồng và nuôi gần mười đứa con, vừa con chồng, vừa con chung, vừa con các bà vợ bé, lớn, nhỏ, thê, thiếp của ông ngoại tôi thôi , chưa bao giờ làm bà thấm mêt.
 
Ngay từ thời bà tôi còn sống, đã một lần đi cưới vợ bé cho ông.
 
Lúc đã chấm già lại bị xô vào quên lãng hoàn toàn vì cậu út tôi bỏ nhà đi biệt xứ theo một người con gái sắc sảo xứ Huế. Cậu tôi bỏ lại một đàn con nhỏ nhít, một cô vợ dại khờ đúng nghĩa, và một bà ngoại tôi ngẩn ngơ, rơi vào cõi quên quên- nhớ nhớ.
 
Tôi cũng không có cớ nào để ghen tỵ với bà nội tôi, lấy ông nội tôi năm 15 tuổi, chưa hề biết mùi yêu, vì trái tim ông tôi đã thuộc về người đàn bà khác, cho đến lúc chết đi, bên cạnh bà ông chỉ một mực lạnh lùng , dù đứng sau bà là năm thằng con trai, lớn nhất là bố tôi chỉ vừa 13 tuổi. Mà bà tôi cũng không sống với nỗi buồn bã ấy lâu, năm tôi tròn 6 tuổi , sau 1 lần cắt tóc quy y, bà tôi cắt đứt hoàn toàn với quá khứ nhấp nhô bụi hồng mà đi bàn chân không thẳng băng vào cõi quên lãng của tôn giáo.
 
Tôi cũng không thể ghen với mẹ tôi. Chung trà bà uống cả đời là chung trà nguội!
 
Nguội ngắt những lần bà thức khuya chong cửa đợi ba tôi về. Nguội ngắt những ngày ba tôi biền biệt đi theo lần lượt những cô nhân tình nhiều độ tuổi khác nhau, nhan sắc khác nhau, và ngày càng trẻ đẹp hơn, bỏ lại sau lưng lít nhít sáu đứa con lớn nhỏ chênh nhau một năm tuổi.
 
Sau này chung trà bà uống cùng ba tôi ngày càng nguội, vì giữa hai người, mấp mé bên bờ 70 tuổi vẫn chen giữa những ký ức cay đắng, hờn tủi và gai lòng.
 
Tôi chẳng cần phải so sánh với bất cứ hạnh phúc của ai, vì hạnh phúc của tôi chính tay tôi phá vỡ. Tôi đi qua từng mối tình, đều hoặc quay lưng bỏ chạy, hoặc hoài nghi dằn vặt cho đến rã tan tim mình hoặc tim người bị tôi lôi kéo vào cuộc. Tôi luôn luôn trong tư thế sẵn sàng quay lưng và rút dép...chạy, chạy khỏi người yêu tôi vì trước khi tình yêu đó tàn tạ rơi rụng lả tả như vôi vữa lâu năm;  xi măng, keo, hồ, gạch cát còn không thể gắn bó mãi, trách chi thứ phản ứng hóa sinh rặt mùi sinh-hóa của thần kinh và cảm xúc con người? Chạy khỏi người tôi yêu vì tôi biết vì yêu tôi sẽ khổ, vì tôi không yêu như người thường, thứ tình yêu của kẻ khốn cùng, bệ rạc niềm tin và xói mòn lý tưởng, nhếch nhác mọi giá trị vĩnh hằng như tôi, chỉ có thể dìm tôi xuống, không thể nâng tôi lên tới bệ thờ Hạnh Phúc.
 
Tôi không cần đi tìm cái tôi tin là không có, không mãi trường tồn.
 
Tôi không cần thử thách cái tôi tin là đã diệt vong từ nhiều thế kỷ trước, không có bất cứ lý do gì trở lại trong tình trạng hóa thạch đóng băng, những sinh-vật-vô-hình-trong-suốt-bé-nhỏ-li-ti mang tên Tình yêu vĩnh cửu!
 
Dù tuổi thơ tôi nhúng trong màu khói và mùi trà lá gừng dưới ánh mắt xám lạnh của bà nội tôi trong bộ áo tràng màu xám khói, tôi tin tình cảm của tôi cũng chát đắng như trà.
 
Chẳng bao giờ tôi nhắp một tách trà, tôi tin là trà nào rồi cũng nguội.
 
Chưa bao giờ tôi thử uống cà phê, tôi biết cà phê chỉ có đắng.
 
Và tôi chẳng giữ ai lại để cùng uống những thứ đã sẵn đắng cay chát chúa của đời.
 
Chỉ mình tôi, uống cạn cốc nước lọc lạt lẽo của riêng mình.
 
UYÊN LÊ
(SG 12-2014)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94972)
T ôi cũng nhớ cả đến những đêm về sáng ở vũ trường Tự Do, ngồi nghe Lệ Thu hát hết bài Tôi Đưa Em Sang Sông , để rồi ngày mai lại phải xa thành phố về một nơi mịt mù của đất nước. Sau này, lần nào từ Mỹ về thăm lại Saigon, chúng tôi cũng đến Givral ngồi bên ly cà phê, trầm ngâm nhớ lại cả một thời và những người bạn ngày xưa. Bây giờ thì Givral không còn nữa rồi.
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94340)
...T ại sao lại đặt cột mốc trước và sau 30-4-1975 cho lý lịch của mỗi con người? Ngày chấm dứt chiến tranh, ngày hòa bình, ngày thống nhất đất nước. Đó cũng là ngày phán xử. Kẻ thua người thắng. Ngày định phận. Kẻ có công người có tội. Và mỗi lần khai lý lịch là mỗi lần xác nhận cái sự thua thắng, công tội đó. Một lằn ranh không cho phép ai vượt qua. Một sự chia cắt vĩnh viễn giữa các con người, giữa các công dân...
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111234)
C ha bỏ xác trên rừng mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 115143)
M ỗi chúng ta phải chỉ có một thứ thôi Yêu tổ quốc mình và yêu tự do là trên hết Hãy làm đi và xin đừng rên nữa Đớn đau quá nhiều và hèn kém đã ăn sâu.
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 97625)
...T hoắt đó họ ngã xuống, họ la làng, ông thầy_ngưng bắn rồi mà sao em chết. Thản nhiên. Cuồng nộ nếu có đã bị dìm vào thinh lặng, cuồng nộ trắng. Cái vô lý dửng dưng của Cao xuân Huy đứng bên cái dằn vặt đớn đau tha thiết của Phan nhật Nam như hai mặt của một đồng tiền... 
29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 82789)
" Ở một nơi mà tự do chỉ có thể tồn tại trong những hành vi tùy tiện của chính quyền thì những cố gắng cho sự hiện diện của công lí và tình người dường như là vô nghĩa, và để hành động cho những điều tưởng như viển vông này chúng tôi đã chọn xuất bản." (Bùi Chát)
28 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 81891)
...C ó người cho rằng Hàn Mặc Tử chịu ảnh hưởng lớn chủ nghĩa siêu thực của Baudelaire.[20] Ông đã thụ lĩnh từ tác giả “Hoa ác” một cảm quan ma quái để đi vào thế giới đau thương, rồi cứ bị thôi miên bởi vẻ đẹp kỳ lạ, kinh dị.[13] Tuy nhiên, theo tôi chúng ta cần lý giải theo chiều hướng khác, dưới góc nhìn của văn học so sánh. Đây chính là hiện tượng tương đồng khi có cùng hoàn cảnh sáng tác trong sáng tạo nghệ thuật...
28 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 91568)
... C hung quanh tôi là ngôn ngữ Việt, thứ ngôn ngữ hào hùng như những lời ca vang vang trên loa công viên. Sân khấu lộ thiên tỏa sáng [...] Cờ bay, cờ bay, oai hùng trên thành phố thân yêu, vừa chiếm lại đêm qua bằng máu. Cờ bay, cờ bay tung trời ta về với quê hương... [...] Núi đồi Bataan ngàn đời câm lặng, đã mở ra đón những người tỵ nạn xa lạ.
27 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94368)
N hà thơ Bùi Chát, người sáng lập nhà xuất bản Giấy Vụn ở Việt Nam, đã giành được Giải thưởng Tự do Xuất bản năm 2011 “vì lòng can đảm mẫu mực trong việc giữ vững tinh thần tự do xuất bản,” như thông báo của Hiệp hội Quốc tế các nhà Xuất bản (IPA). Chủ tịch IPA, YoungSuk “Y.S.” Chi, chính thức trao giải thưởng năm nay tại một buổi lễ do Hội chợ Sách Buenos Aires lần thứ 37 tổ chức vào ngày 25 tháng Tư năm 2011, như một bộ phận của chương trình Thủ đô Sách Thế giới.
26 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 93799)
LTS : Nhà văn Cao Xuân Huy mất vào mùa Thu 2010, đã có rất nhiều bài viết về anh trên các báo in và báo mạng. Tạp chí Hợp Lưu trong thời gian đó chỉ kịp đăng lời phân ưu. Đến nay, Hợp Lưu 113 số tháng Ba và Tư của năm 2011, chúng tôi xin dành riêng một số trang đặc biệt để đăng những bài viết về anh của văn hữu Hợp Lưu, đồng thời trích đăng một số sáng tác trong hai tác phẩm “Tháng Ba Gãy Súng” và “Vài mẩu chuyện” của Cao Xuân Huy như một nén hương thân kính gởi đến anh thay lời từ biệt. Tạp C hí Hợp Lưu