Khi người đàn bà yêu
Người đàn ông cuộn trái tim trong vị giác của mình
nơi đầu lưỡi
có thể như vậy
đôi khi họ nuốt chửng
và quên dư vị ngọt ngào
Người đàn bà yêu
như những cánh tay bóc trần từng chuỗi lời nói
từ tiếng đắng cay đến ngọt mềm
Người đàn ông đôi khi họ như một nhà tài trợ
nhưng keo kiệt, cả lời nói
với chính ngôi nhà của mình
không một chút mảy may
người đàn bà không có vũ khí để rút ra
sự bình yên và hạnh phúc
đôi lúc đánh đổi
những ngậm ngùi chỉ mình họ biết
Người đàn ông không ôm trái tim của mình
họ nhờ người đàn bà giữ
người đàn ông có thể cuộn tình yêu
trong ánh mắt
như một chiếc kén tơ vàng
người đàn bà ngồi gỡ miệt mài
họ giữ lại cho mình mái tóc
bạch kim
Em và cánh chim thiên di
Đừng hỏi em về sự lựa chọn nỗi ngày
rằng cơn mê đã tan và trời nhuốm tro mây
đừng hỏi em về những hao gầy của mùa thiên di mỏi
em chẳng lựa chọn được gì ngoài nỗi nhớ di dời
Em lựa chọn điều gì
phận số đã định điều em không được phép nói
chỉ dõi mong đường chim di cánh mỏi
dang tay
và chờ
nỗi nhớ quay về
Em lại đã để quên câu hẹn thề
dưới ánh trăng tròn mười sáu
nỗi buồn di trú dưới phố khuya nương náu
thiền nguyện một màu nâu trầm sâu tựa đất mẹ âu sồng
chúng mình lại chơi trò tập tầm vông
chẳng tay có không cho duyên trần đùa cợt
em lựa chọn vào người và đánh cược
bằng nỗi buồn trống không
Em lựa chọn gì về những điều mênh mông
cơn mê đã tan và màu tro mây đã lãng ?
Nỗi nhớ dùng dằng
Em dùng dằng về đường gân trên cánh trầu không
đường gần nỗi xa gập khúc
tiếng xình xịch trên toa tàu thở gấp
đường gòong chớm quẹo ngang
Anh và em
chẳng đồng mức nhau về khớp nối
cứ gập ghềnh tháng năm những toa tàu chở kẻ đi người ở
mà không có anh, không có em, không có nỗi trăn trở mất nhau
Ừ, cũng tại vì mình nghĩ trong nhau
nên toa tàu mãi rỗng không như thế
và anh
bộn bề đường cắt
dọc thân tàu
Chiều,
đường rây mắc cửi
sân ga có một kẻ mang nỗi nhớ dùng dằng
gửi vào toa tàu rỗng
Một cọng gió nhỏ
Sóng sườn một cơn dông
bỏ mặc lá
vần vũ khúc dạo đầu buổi sáng
trong chiếc va li đã cũ sờn nỗi nhớ
chúng ta đã để lại trên đường
Đi qua cọng cây nhỏ
đó là suy nghĩ của tôi vắt vẻo nằm trên ngọn cùng của gió
như thể một lời bỏ mặc
như lá
im bặt
âm ỉ cầu siêu
Tôi hát khúc rã ngày cuối hạ
ngửa mặt đợi bình minh sương
Tôi hát về cuối đoạn đường
đợi nhìn cành mây ngoảnh lại
dù bơ phờ chớm vương
Tôi đi qua cọng gió nhỏ, thêm một lần nữa
cọng vuốt nỗi buồn từ mùa trước
rằng lá đã đi thật xa
Tôi nhìn con đường
về phía chiếc va li cũ sờn
hình dung về đống phế tích
chẳng tự hủy được mình
Tôi nhìn về phía em
xếp hàng với nỗi buồn
một cọng gió nhỏ
vuốt ve mùa thu
Những ngày Huế và mưa
Người nghĩ về những chuyến đò qua sông
Nghe tiếng thở dài sóng nước
Giấc ngủ đã đến thăm một chiều phố bước
Những trò chơi đứng lớ ngớ mùa mưa
Cuộc đời người lắm nỗi hơn thua
Giãy giụa nổi trôi như kiếp lục bình tím buốt
Những di tích gợn một ngày đen đúa
Trong váng nước màu tro
Những cuộc hẹn theo chân bước mù lòa
Chiêm ngưỡng mùi phố thị
Con đường đi như giữa chừng mộng mị
Nhưng “Huế xin hãy chờ”(*) và ao ước phố mưa
Bong bóng vỡ tung chạm thành nửa mắt bùa
Xỉn mờ gương mặt phố quen hơn nửa
Lạ cả lời nói ngày mưa góa bụa
Nhuộm kí ức kín một màu buồn
Mưa da diết giữa lưng chừng phố Huế
Những chuyến dòng dạt tấp đôi bờ
Những điệu hò nghe vừa xa mấy bước
Neo nhịp phách bỗng chùng lại bước chân
Tiếng mái dầm về đâu mà khuya thế
Huế đó sao? khua mãi cứ rì rào
* Lời trong “Huế mà ta sẽ trở lại” của Nguyễn Xuân Hoàng
Huế, ngày 14.9.2014
Mùa buồn
Mùa cảm khái đan từng vòm chia sẻ
Thương nắng mưa lận đận mấy vòng duyên
Tháng năm cứ loay hoay tìm cổ tích
Cứ đêm đêm mộng mị lãng giọng nguyền
Lá cũng thế dường như vàng vọt gió
Thương mùa thu rụng đắng cả góc vườn
Sáng nay mùa đong đưa trên sợi tóc
Níu kéo chi một chút tình vong niên
Những cuộc buồn về đâu xa xa lắm
Nghe giấc xưa niêm dấu dưới chân mùa
Những cuộc buồn về đâu chênh chênh lắm
Nghe tiếng thở thật quen đang trở mình
Và người ơi buồn bất tận ngõ đồng
Có cô em nhìn mùa đi tất tả
Có cô em chờ khai sinh phận lá
Tháng chín mùa cay cay lắm mắt dông
Mùa đong đếm từng ngày qua như thể
Rút đường gân cô quạnh lá đương xanh
Nghe rụng vỡ một điều gì xa ngái
Sương vừa lăn qua một thế kỉ buồn
Em tách sóng rời bể xanh vô tận
Đừng rì rào câu chuyện của lãng quên
Tháng chín và em
Mùa thu lẻn vào mái tóc
và em, tháng chín buồn
hoàng hôn đượm màu vàng gió
chải chuốt tháng năm trắng dọc đường ngôi
tháng chín mùa thu chẳng mới
mùi xạ hương cay hốc mũi
chảy trên đỉnh mù sương
Mùa thu nào cho em
một ngày sinh cuối tháng
để mưa mãi trầm ngâm phận hạt
chờ mãi nụ mầm xanh ?
Tháng chín cầm giấc mơ trưa lóng lánh
nắng chẳng tràn kẽ tay
để em nắm
dù chỉ thoáng như mây đưa tóc nhánh
giữ lại em tuổi bồng bềnh trôi
Tháng chín và em
chờ nhau giữa đỉnh sương mềm
và đong đầy phận hạt
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
- Từ khóa :
- THƠ NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ