Sương - ảnh Phạm Anh Dũng
Tự khúc Đà Lạt
Đừng vội trách những gì chưa nói hết
Mai em về..
Còn luyến tiếc nào không
Chẳng hạn như thông quấn quít nhau đến chết
Biết vậy thôi cũng đủ nao lòng
Lá thiếu tuổi vẫn vàng
Em hiểu ?
Vì biết mùa thu đang đợi chờ
Sương lưu lạc mắt buồn xa xứ
Lắm mơ mòng nên hoá bơ vơ
Đừng vội trách những gì chưa biết hết
Như rét căm căm mà má em hồng
Hoa cũng đẹp như lòng chung thủy
“ Ớt Đà Lạt không cay
Gái Đà Lạt thương chồng ”
Phượng cũng tím như tà áo tím
Như tiếng thu se sẽ thì thầm
Như hạnh phúc che vùi kỷ niệm
Như Anh đào dâng cánh thiệp đầu năm
Đừng vội trách những gì chưa hạnh ngộ
Chẳng hạn nụ hôn của mắt ngọt ngào
Hay thả bước bằng xe thổ mộ
Để nghe rừng gọi nắng lao xao
Không như mộng nên thường mơ mộng
Núi chẳng là em cũng hương sắc mặn mà
Và chắc chỉ nơi này mới có
Cội thông nào cũng ghen tị với hoa
PHAN THÀNH MINH
Mộc Mạc- ảnh Phạm Anh Dũng
Uống rượu với Đà Lạt
Một đêm với quán sao trời
Nhắp say giọng nói em mời nết na
Vỉa hè kháo chuyện phồn hoa
Chạm môi
Cạn giọt yêu và đắm say
Ốc rừng béo mỡ màng tay
Rượu đong giáp quận
Ly xoay mòng mòng
Lửa hồng vén áo sò lông
Muối tiêu chanh đẫm vị nồng nàn xuân
Ớt sừng bẹo má bồ quân
Môi hoa cẩn nguyệt
Lâng lâng mắt tình
Ngực trăng huyền ảo lung linh
Áo căng thương nhớ
Ru tình sắt son
Chạm môi nếm tiếng cười giòn
Kề vai hỏi chuyện chồng con quê nhà…
Đôi ta khách lạ đường xa
Một đêm nghiêng ngửa cùng Đà Lạt yêu
PHAN THÀNH MINH