tranh Phan Nguyên
ĐỘC THOẠI
cắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi
thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại
đêm soi gương sâu hút ánh mắt
thoai thoải đường cong li tâm ấm ức
sự im lặng mọc ra từ những bức tường trắng
sự im lặng không mang khuôn mặt an nhiên
người đã đi vào hoang mạc
từng vũng máu từ cái bóng tôi đổ xuống đen ngòm
tiếng cười gươm nhọn
đã nằm đâu đó bên kia vùng trí nhớ
người thật sự đi vào hoang địa
nỗi lo sợ không còn chạy lòng vòng
ngồi im nơi cõi đá khô
đêm chiêm bao phủ đầy bụi
tiếng đồng hồ đếm những cuộc thiên cư của các giấc mơ
về nơi cây táo gai nở hoa
người đã đi vào thinh lặng
bên kia vùng trí nhớ
tôi ngồi nói chuyện với bàn phím
tiếng đổ rạt rào những thanh âm mưa
tôi ngồi viết từ nơi có nhiều nỗi buồn
khoảnh khắc những âm vang từ hoang địa
đừng để mình nhiễm lạnh
trong hoang vu độc thoại với cuộc đời.
Phương Uy
TRÊN CÁNH CHIÊM BAO
nhặt nốt hương ngày cũ
nghe mùa tha hương
đi qua tiếng nấc chớp nguồn
mưa khứ hồi chuyến muộn
dung nham vỡ òa cánh phượng
gió mang lửa mặt trời
chiều di căn nắng
nắng nở trên những tán cây, trên diệp lục đá
lá nứt môi thầm thì
bờ môi đã lâu không được hôn
em về chậm để thanh xuân cùng cạn
hàng cây già buông những ngón tay khô chập chờn đón nắng
lũ sâu cuốn kén
nỗi buồn nứt trên lưng
chờ ngày mọc cánh
thoát thai
anh đeo mang ngày đồng thoại
lớp da buồn nám nụ cười
con mắt dị ứng
nhức buốt những hình ảnh chuyển động trên Ti Vi
mở trừng
cánh chiêm bao chập chùng
tê dại
kỉ nguyên im lặng đã nảy chồi
Phượng Uy
DUNG NHAM ĐÊM
đêm sám hối màu đỏ úa
dòng sông không lục bình trôi
đêm vớt phù du không tuổi
quá khứ không màu tươi
đám rong không già
giữa mùa rụng lá
đợi suốt nghìn năm qua
nắng đốt tro than kỉ niệm
đêm thơm lửa ngàn năm
hừng hực màn hình khuôn diện trắng
cơn mưa ngày du mục
đi tìm câu đồng dao
ngọn lửa núi lửa không hề sám hối
khi thui cháy địa cầu
người đi tìm đốt rong dưới nước
làm hoang mạc lòng nhau
sớm nay thấy ánh sao mắc cạn
tử nạn trong tấy đỏ trời đau
Phương Uy