Cuộc sinh tồn thon em
Cuộc sinh tồn thon em
trói chặt gã đàn ông ứ nhớ
bầm uất không xuất
cơn mê dính chặt vào thân
Không có thơ
gâu gâu nỗi buồn bảy món
lũ hoạnh tài háu ăn
Chống mắt xác tín những lần giảo nghiệm húp chan
đời anh đời em đắng chát
vô vị vô vọng không lẽ vô vi
lấy gì phà vào sâu hun hút
đồng tiền bén ngọt cứa vào nhân luân mê hoặc tất thảy mọi bộ phận không ngoại trừ
A men
Không đủ đảm lược nói mắt huyền tóc mơ chán chết
tất nhiên biết uế tạp
u mê anh cứ ham đeo đuổi cơn động dục lâm bồn mặc em vun vào thánh thiện
mãn nhãn chớp tắt
còn hơn một đời lu câm
Trước khi thánh phải là người
dẫu trong tận cùng thực tướng
dẫu ngày thiên địa chuyển sát
dẫm lên húy kị bươn rớt chấp chịu
đâu dám bỏ bê cuộc sinh tồn thon em
Nguyễn Hàn Chung
trốn
trốn tiệt những đường cong
rầu lòng bố cáo thất tung ánh sáng
cày cục giống con nòng nọc xoay tròn một đời lắt léo
tá lả tình nhân neo đơn
không có ngựa hồ gầm
mà chăm băm gió bấc
không cởi không thả giữ rịt túi tinh ngày ấu mốc meo
tủi em chênh vênh triền gió
có bao giờ em biết
túng thiếu một đời anh thừa thãi
trốn tiệt những mông vú háng đùi tân trang
cũng chẳng bõ bèn gì khi hàng triệu sinh linh đói sữa
còn bao nhiêu cái chớp mắt là tiêu
những đời thi sĩ
đừng giả vớ kinh hãi khi em hô kinh nguyệt bặm trợn
say no lấy gì lai sinh?
không có lấy con trâu con bò nào gặm nhai
cỏ xanh sinh ra buồn chán
căm ghét cả những người thợ tỉa tót cần mẫn vô danh
khô héo một đoạn đời hương phấn
trốn tiệt cũng không thoát khỏi ma trận
trét vào con chữ giải khuây
không sao
em cứ lấy hớ hênh hậu thiên bù trừ thiếu sót tiên thiên
kẻo khi lão lai không còn cơ hội
trốn là trốn làm sao đây
khi những đường cong cứ quấn vào thơ
thít chặt
họa chăng chỉ có nấm mồ
Nguyễn Hàn Chung
1/10/13
TẶNG KHAN
trong giấc mơ hẻo lánh không có em bên ngày
mịt mù
nhưng cơn gió trốt trốt
anh xoay trong vòng xoay
về ư em
giấc mơ nào mà không bịn rịn níu tà áo em bay
quấn vào chân anh mỗi cuộc
ngựa nản chân bon hì hi làm sao
rêm người những cơn thấp khớp
không có em mô tê răng rứa chọc ghẹo quấy phá
lưỡi nào có xương mà không vặn vẹo tò te
anh liếm đằng đẳng đắng chát
quýnh quíu giấc mơ con chuồn chuồn kim đậu giàn bông bí
không hay tuyết rơi vung vãi hành hạ chùm hoa trinh nữ
lẻ loi tàn tạ sau vườn
đứa nào tưới thẫn thờ lên hoa nhớ em quắn lưỡi
chờ xuân sang mà sợ xuân mục nát
nhìn sững những chiếc lá vàng rơi quanh co
còn kịp ngày mưa thưa dần theo đà tóc rụng ?
những giấc mơ ly tan nhiều khi sum họp
những giấc mơ ly tán nhiều khi sum vầy
em như cành gai cào xước lên da rát thốn
ngày ngắn quá rồi
còn bày đặt tày gang.
Nguyễn Hàn Chung
12/1/12
lời tình chắp vá
Bàn tay mỏi rớt
đến ly cà phê cũng không thèm quậy
ôm ảo ảnh mảnh lưng thon đuổng
tuyết vãi mù mịt cuối con đường không tăm hơi
mải miết những câu cú quạu quọ
muốn cắn một lời riết róng
môi em đâu ?
Ngày ru rú ôm cây trụ điện xiêu vẹo xóm đáy
ném lời thù thì như xưa mẹ gieo thoi
làn da vàng ệch màu đồng đất quê nhà
thấm những chiều mưa đông đá không em
còn dăm vết tàn nhang kẻ ở
Thèm chết lời ỏn thót cô ả
còn hơn ngậm cứng ngắc ngứ
nỗi hoang toàng thâm căn cố đế
không thể bộc bạch dù cả với mẹ với em
mặc cho đau thương lẩn quất
bò lăn bò càng nỗi buồn
Giá như có thể nối những đoạn đời lại với nhau
không biết anh sẽ nối những đoạn nào
đoạn đớn hèn rúm ró đoạn cục súc manh động
đoạn ngờ nghệch đoạn giả trá đoạn bi thương
sắp lớp đủ đầy
nhưng mảng u uẩn cứ sưng tấy
không chịu vỡ
anh không thể lấn vào em như con buôn gán nợ
đành câm
cả những đòi cơn đêm hôm quờ quạng
Chả lý bàn tay cẳng chân
chỉ là phuơng thức bước đến trời mờ mịt
trái tim
sự lừa phỉnh của ẩn dụ tình ca dấy lên những câu thơ cao đạo thiếu tháng
chăm bẳm mục đích tối thượng thân xác
Bởi cớ lời rù quyến thiếu nồng nàn bú mớm
em bỏ tôi tong teo vành ngoài
mãn cuộc vẫn mông muội gào rú lời tình chắp vá
Nguyễn Hàn Chung
Houston ngày tuyết đầu mùa
trùng trùng bay nhớ loạn
Thương con sẻ đồng trốn chui trốn nhủi
bọn âm hồn bất tán
lùng sục không sót nhành cây bụi cỏ nào
chúng nhai rau ráu nỗi buồn chim sẻ
mùi thơm đau chim non
Tôi chạy mù mịt đắng họng
gãy cổ ngắm lớp lớp đàn đàn chim bay bang Texas
chúng bay sướng
chẳng biết sợ ai
nhẩn nha lu bù lầu cao cột điện
nguýt háy kít bụp loạn xạ chớt nhả mấy tên cu li da màu khiêng bê…
Mùa mưa khô mưa
tuyết còn lang thang đâu miền bắc
những khu rừng nguyên sinh cây ríu rít xanh
cái cây mầy cũng sướng
không ai rờ rẫm râu ria ra rậm rịt từ thuở mẹ cha sinh
Con sông gầy gò quê tôi
quen thói lên bờ xuống ruộng
lính quýnh chảy về đông
thi thoảng đến kỳ kinh cũng lên cơn đồng bóng
ăn sống nuốt tươi đám rách rưới bần hàn
con sông này đây sướng rơn
rong chơi óc ách quẩn quanh nuôi sống côn trùng
Cả cum mây vàng mây xanh mây xám
mầy cũng sướng
nhởn nhơ bay tán loạn xà bần
thỏa thích bốn phương tám hướng
mây quê mình chỉ biết cuống quít về tây
theo chiều gió đông gió chướng tạo cơn
mưa cuối thu , đầu đông trẩy hội côn đồ
giông gió ,bão lũ quăng quật cuống cuồng xô tất thảy rơm rạ tranh tre xuống biển đông mù mịt
Làm gì có cao xanh đâu mà kêu thấu
dao găm đồng lõa với nam mô
thế gian toàn điệu khải truyền nát bét
đầy dẫy những con giòi con sâu tương cận
Thành một nấm, em và tôi.
Nguyễn Hàn Chung
trước bầy đầu manikin
Trước mắt anh một bầy đầu manikin kiều diễm
tóc mây loạn sắc
tóc mượt bay bay
tóc từ đâu lại
có trời mà biết nhưng chắc chắn không phải của những người đàn bà giàu sang
tóc người giàu không bán
Anh cảm thấu mùi tóc mun Asia mùi tóc quăn Africa xa xôi mùi gì gì đó cùng màu tóc mun em xưa cùng mùi rong rêu rừng rú ruộng rẫy mùi sa mạc mùi đồng cỏ mùi cứt bò
Mùi của anh
Bầy manikin có những đôi mắt đẹp mê hồn long lanh vô cảm
Anh bất lực không nhận ra màu mắt em trú ngụ hà phương
Má hồng non môi mọng tang sao anh mất cảm giác hôn hít má bầu mặt mụn
Manikin và anh lạnh tanh
Anh lùn mà bầy đầu manikin lại ở trên cao
không thèm nhìn anh nửa con mắt
anh vẫn cố lừa anh theo kiểu phả hồn
không biết từ lâu khánh tận tình yêu thuần khiết ngày cập kề tuổi teen
Bầy đầu manikin xõa tóc
mỗi con nhìn một hướng
anh nhớ mùi hương chang tóc mẹ
tóc manikin tuyệt không có gàu
tóc mẹ khen khét bài ca vọng cổ
Bầy đàn manikin không hề biết giả dối
tóc các châu màu cơ cực
anh chán ghét bất cứ ai ký sinh màu tóc
để hát bài bên nhau…
Nguyễn Hàn Chung
Monique Beauty Supply TX
Dự cảm rời
Những cơn gió lẻ bầy vịn mưa mà tới
Ngã ba xốn xang nhớ em
Nhớ em mong em đừng tới
Đêm co cụm mặt hồ
Anh ráp vào mưa phập phù trốn rét
Bỏ thuốc lâu rồi khói đâu mà hát câu ví dầu …lại sặc
Mà gù xuống nỗi niềm ho khan
Bây giờ em có ra bến riêng
Ngóng một cánh buồm xiêu lạc
Nhớ em nụ cười anh rách nát
Sóng chân mày chồng chất đến hoang mang
Mưa phất phơ ngày em mới ra ràng
Dùng dặc con thuyền mắc cạn
Gió núi quê anh cực kỳ hào sảng
Không thổi phương em về còn biết thổi phương ai
Nắng xiên khoai anh tong tả đi cày
Mưa tới giờ hạ huyệt
Những cơn gió muộn mằn điên tiết
Lầng quầng trước ngã ba sông
Anh xéo lòng anh lên con chữ hoang
Nhớ em thả neo vào ký ức
Những con chữ đang thì rạo rực
Anh còn chưa thôi cái tuổi mùa màng
Những cơn gió lẻ bầy vịn mưa mà tới
Ngã ba nhớ em xốn xang
Ơn em vì em không tới.
Nguyễn Hàn Chung
Uống rượu với vợ bạn
Rót cho bạn một cốc đầy
Rót mời chị một chút cay gọi là…
Bạn tôi từ bước chân ra
Mê sông đắm biển trăng hoa cánh buồm
Chị dầu dãi gánh sớm hôm
Bao nhiêu cực bấy nhiêu buồn,nín câm
Bạn đi ngậm ngải tìm trầm
Mưa nghi ngút nắng lâm thâm ,rối màu
Mà nào đến cõi thơ đâu
Chỉ thêm mấy sợi trên đầu trắng tro
Cùng nhau bước hụt chuyến đò
Bến sông tỏ hết lòng cho nhau rồi
Nỗi niềm bạn cũng là tôi
Nhớ thương nén chặt trong lời linh tinh
Cốc nầy kính chị anh minh
Giải oan án kẻ phụ tình bạn mang
Thì xin chị,dẫu muộn màng
Rót vào sương khói chút nhang khói nầy
Rót cho bạn một cốc đầy
Rót mời chị sẻ đắng cay với chồng
Nguyễn Hàn Chung