Nguyễn Hữu Hồng Minh - ảnh Đạo diễn Lê Văn Duy
Điều anh muốn nói sáng nay
Khi khỏa thân em vẫn còn hấp dẫn
Đầy sức quyến rũ
Anh trót mê vẻ đẹp vũ nữ
Tuyệt tích không giới hạn
Những bờ mông Ban-tích
Bờ môi hoang mạc Sa-ha-ra
Mún chuông tháp cổ Tây Tạng
Hay cặp mông ngựa chàng Apolinaire
vỗ hoài không biết chán
Chú tôm với cách đi giật lùi
Khám phá vườn địa đàng
Điều anh muốn nói sáng nay
Trong chiếc eo thon còn đầy đặn bí mật kia
Là cái tổ con tò vò
Hay ổ kén tằm
Thiên thần xinh xắn nào mượn ngủ hôm qua
Một ngày sâu hóa bướm bay lên
Chàng hoàng tử thăm nhà chúng ta ngỡ một đêm và ở lại
Anh nhìn con lớn từng ngày
Thương yêu mãi mãi...
Điều anh muốn nói sáng nay khi vòng tay ôm em
Một bể chứa? Một đại dương?
Một vịnh cảng oi ả những con tàu đang nằm thở?
Như anh
Con cá mắc lưới
Chờ tia chớp giật lên
Mưa trên biển cấm
Thủ Đức, 10.1.2014
TƯỜNG VI XANH
Căn phòng nhỏ
Em & con. Tiếng cười rúc rích trẻ thơ
Vòi nước ấm...
Ánh đèn vàng thân thuộc của anh
Từ bao giờ, từ lúc nào anh yêu?
Trang sách tiếp tục từ nếp gấp dở
Tiếng đàn mỏng tang bài hát cũ quá dày
Bụi lữ thứ rũ đường xa
Hình dung quen - quên mệt nhọc
Ơi hoa tường vi vẫn nở dưới chân ta...
Anh đã về giữa đêm khuya khoắt
Bậc thang ngếch đợi dấu chân
Hồn thắm tươi trên sắc gạch già...
Mãi mãi những câu thơ ngân vọng...
Ngày mai mới tinh, lần đầu tay ta lật mí...
Sài gòn, 12 giờ khuya 12.1.2014
QUÁN TRẦM TRÔI
Ở đó, tôi đã từng đến
Ngồi với anh và bạn bè
Ở đó, em đã từng cho anh ước mơ hy vọng
Ở đó chúng ta ngắm cuộc đời ngoài cửa sổ
Xôn xao trong bình lặng
Ly cà phê đậm chất Sài Gòn xưa
Dàn âm thanh Hi end, dĩa hát cổ
Những tấm ảnh lưu dấu một thời
Tuổi năm mươi sao như mây sáng
Thời trẻ tươi đã qua
Trong lòng ta là những con cá chết...
Bập phà khói thuốc
Hút ngấu như tiếc nuối
Hiền lành cười bâng quơ
Tôi như chờ đợi điều gì!
Anh như trầm mặc điều chi
Tháng năm trầm trôi lơ đãng...
Ở đó
Một ngày tàn như giấc mơ
Một chỗ ngồi neo vào bóng tối
Một chỗ ngồi như còn giăng mắc giữa không gian...
Em ở đâu?
Người đã cho tôi nỗi đau và hy vọng?
Sài gòn, chiều nghe tan rã, 3.1.2014
BUỒN ĐỒNG TIỀN
Nhiều lúc buồn quá
Không dám nói to
Sợ em cũng buồn theo anh
Anh buồn cỡ nào cũng không sao!
Em buồn một chút là anh lo
Bến đã gập ghềnh lấy đâu bờ neo sóng
Anh biết về đâu giữa mùa biển động...
Thôi thì như một cơn gió
Một hơi thở nhẹ thoáng đãng mây trời
Trên má em
Buồn ơi, hãy đầy lúm đồng tiền...
Sài Gòn, 9.1.2014
Nguyễn Hữu Hồng Minh