Soi Bóng - ảnh Phạm Anh Dũng
LTS: Nguyễn Đăng Khoa, một người làm thơ trẻ, sinh năm 1987. Hiện sinh sống và làm việc tại Sài Gòn... Thơ của Khoa êm đềm, hiền lành, trong veo như nắng và nhẹ nhàng như gió sớm. Xin hân hạnh giới thiệu dòng thơ của Nguyễn Đăng Khoa đến quí độc giả và văn hữu khắp nơi.
Tạp Chí Hợp Lưu
NGUYỄN ĐĂNG KHOA
NẾU MAI THỨC DẬY, ĐƯỢC SỐNG
Mỗi sáng , hoàng lan vẫn nở
Những bánh xe tang vẫn lăn
Từng sát-na rơi vô vị
Em hỏi trầm luân là gì?
Những kẻ ăn mày vẫn khóc
Dưới chân người bộ hành mù
Triệu màu lá non chỉ đợi một mùa gió chướng tàn thu
Mỗi sáng chúng ta ngồi lại
Bên xác của ngày hôm qua
Đặt vòng hoa và khấn nguyện
Tình yêu
Lại một tuổi già
Sẽ luôn có dấu chấm hết cho bất cứ kỷ nguyên nào
Nếu mai thức dậy, được sống
Loài người hãy nhớ hôn nhau!
ĐÊM MÙA ĐÔNG
Đêm rơi đầy lên mắt
Lòng chùng như cánh võng
Trên giá vẽ mùa đông
Ta, ta có màu gì?
Giọt máu nào hờn tủi
Khóc trên từng cánh dơi
Đoá dạ quỳnh lặng ngắm những chòm sao xa vời
Lũ kiến vàng chớm lạnh
Đốt da thành lửa xanh
Những sinh linh bé bỏng hát ca quanh bóng mình
Con đường xa im lặng
Đợi nghe từng gót đêm
Em rơi đầy lên mắt
Ta, ta có màu gì?
TINH MƠ
Tinh mơ chải lại mái đầu
Từng bình minh nhuộm từng màu cuả đêm
Không thấy cái bóng ngoài thềm
Tôi quay về mộng
Tôi tìm dáng tôi
BỨC TRANH
Mùa đông phủ ngói vàng
Dáng xưa về ngang cửa
Ngồi thâu chân bếp lửa
Xem tàn tro đeo tang
Đóa lan màu dĩ vãng
Nở nghiêng ngọn đồi xanh
Mùa đông hai mươi tuổi
Có đôi bướm hiền lành...
Đóa lan màu dĩ vãng
Vẫn nở nghiêng đồi xanh
Mùa đông không nhớ tuổi
Hỏi đôi bướm trong tranh.
NGUYỄN ĐĂNG KHOA