- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NGUYỄN ĐĂNG KHOA

09 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35947)

 

soibong-phamanhdung-content

 Soi Bóng - ảnh Phạm Anh Dũng


LTS: Nguyễn Đăng Khoa, một người làm thơ trẻ, sinh năm 1987. Hiện sinh sống và làm việc tại Sài Gòn... Thơ của Khoa êm đềm, hiền lành, trong veo như nắng và nhẹ nhàng như gió sớm. Xin hân hạnh giới thiệu dòng thơ của Nguyễn Đăng Khoa đến quí độc giả và văn hữu khắp nơi.

Tạp Chí Hợp Lưu

 

NGUYỄN ĐĂNG KHOA

NẾU MAI THỨC DẬY, ĐƯỢC SỐNG

  

Mỗi sáng , hoàng lan vẫn nở

Những bánh xe tang vẫn lăn

Từng sát-na rơi vô vị

Em hỏi trầm luân là gì?

 

Những kẻ ăn mày vẫn khóc

Dưới chân người bộ hành mù

Triệu màu lá non chỉ đợi một mùa gió chướng tàn thu

 

Mỗi sáng chúng ta ngồi lại

Bên xác của ngày hôm qua

Đặt vòng hoa và khấn nguyện

Tình yêu

Lại một tuổi già

 

Sẽ luôn có dấu chấm hết cho bất cứ kỷ nguyên nào

Nếu mai thức dậy, được sống

Loài người hãy nhớ hôn nhau!

 


ĐÊM MÙA ĐÔNG


Đêm rơi đầy lên mắt

Lòng chùng như cánh võng

Trên giá vẽ mùa đông

Ta, ta có màu gì?

 

Giọt máu nào hờn tủi

Khóc trên từng cánh dơi

Đoá dạ quỳnh lặng ngắm những chòm sao xa vời

 

Lũ kiến vàng chớm lạnh

Đốt da thành lửa xanh

Những sinh linh bé bỏng hát ca quanh bóng mình

 

Con đường xa im lặng

Đợi nghe từng gót đêm

Em rơi đầy lên mắt

Ta, ta có màu gì?

 


TINH MƠ


Tinh mơ chải lại mái đầu

Từng bình minh nhuộm từng màu cuả đêm

Không thấy cái bóng ngoài thềm

Tôi quay về mộng

Tôi tìm dáng tôi

 

 

BỨC TRANH

 

Mùa đông phủ ngói vàng

Dáng xưa về ngang cửa

Ngồi thâu chân bếp lửa

Xem tàn tro đeo tang

 

Đóa lan màu dĩ vãng

Nở nghiêng ngọn đồi xanh

Mùa đông hai mươi tuổi

Có đôi bướm hiền lành...

 

Đóa lan màu dĩ vãng

Vẫn nở nghiêng đồi xanh

Mùa đông không nhớ tuổi

Hỏi đôi bướm trong tranh.

 

NGUYỄN ĐĂNG KHOA

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33903)
t rở dậy tìm giấc ngủ mình đã cho đi rồi tự nhiên muốn đòi lại bóng tối ăn gian em lơ ngơ giữa vùng đêm sắp cạn
28 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36979)
t ôi bóc trần người bạn của tôi bằng những câu chuyện tưởng tượng điều gì đó xáo trộn điều gì như là tưởng tượng
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36888)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Phạm Tử Văn là một người viết rất trẻ, hiện sống và làm việc tại Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn “ Giấc mơ vượt đỉnh Mí Roòng” của Phạm Tử Văn đến với quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38156)
S inh một năm sau chiến tranh Việt Nam, năm 1976, miên di là bút danh (không viết hoa) của Lê Xuân Hòa. Cái tên miên di không viết hoa là một đặc biệt, đặc biệt như tên và đặc biệt như thơ . Thơ của miên di rất gần gũi trong đời sống của chúng ta. Mời quí vị cùng chúng tôi đi vào thế giới thơ đặc biệt nầy…
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 44080)
C ô gái nằm khỏa thân trên tấm nệm ga trắng muốt, đôi mắt lim dim nhìn anh không chớp. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao từ lúc dẫn cô vào khách sạn này, anh chỉ ngồi hút thuốc mà không hề để tâm đến cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, kể từ ngày cô dấn thân vào cái nghề nhơ nhớp này, cô mới gặp anh là một.
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32672)
C uộc sinh tồn thon em trói chặt gã đàn ông ứ nhớ  bầm uất không xuất cơn mê dính chặt vào thân
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31595)
T hế gian này nhiều khi thuận dòng chó tiến hóa thành người đến giới hạn trầm luân siêu thoát linh hồn bay đi tồn lưu tiếng sủa giữa khuya
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33567)
H ọc yêu lại nhé anh Học cách khuấy cà phê đến nhạt Trái tim ngốc nghếch của em cứ nhớ điên cuồng như thế Học yêu lại Cho tình yêu kích dục trái tim em.
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35932)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.
23 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38835)
T ôi vẫn đi lên đi xuống dọc theo bờ biển miền Tây Hoa Kỳ. Được hỏi khi nào ngưng, tôi chỉ biết cười và trả lời là tới khi nào không còn lái xe được nữa. Tôi thèm những lúc thả hồn giữa những cụm rừng đại thụ gỗ đỏ cao thấu trời mây; giõi theo những cánh chim thiên di hàng năm không biết mỏi, và tưởng tượng từng đàn cá voi bận rộn xuôi nam ngược bắc...