- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NGUYỄN ĐĂNG KHOA

09 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36099)

 

soibong-phamanhdung-content

 Soi Bóng - ảnh Phạm Anh Dũng


LTS: Nguyễn Đăng Khoa, một người làm thơ trẻ, sinh năm 1987. Hiện sinh sống và làm việc tại Sài Gòn... Thơ của Khoa êm đềm, hiền lành, trong veo như nắng và nhẹ nhàng như gió sớm. Xin hân hạnh giới thiệu dòng thơ của Nguyễn Đăng Khoa đến quí độc giả và văn hữu khắp nơi.

Tạp Chí Hợp Lưu

 

NGUYỄN ĐĂNG KHOA

NẾU MAI THỨC DẬY, ĐƯỢC SỐNG

  

Mỗi sáng , hoàng lan vẫn nở

Những bánh xe tang vẫn lăn

Từng sát-na rơi vô vị

Em hỏi trầm luân là gì?

 

Những kẻ ăn mày vẫn khóc

Dưới chân người bộ hành mù

Triệu màu lá non chỉ đợi một mùa gió chướng tàn thu

 

Mỗi sáng chúng ta ngồi lại

Bên xác của ngày hôm qua

Đặt vòng hoa và khấn nguyện

Tình yêu

Lại một tuổi già

 

Sẽ luôn có dấu chấm hết cho bất cứ kỷ nguyên nào

Nếu mai thức dậy, được sống

Loài người hãy nhớ hôn nhau!

 


ĐÊM MÙA ĐÔNG


Đêm rơi đầy lên mắt

Lòng chùng như cánh võng

Trên giá vẽ mùa đông

Ta, ta có màu gì?

 

Giọt máu nào hờn tủi

Khóc trên từng cánh dơi

Đoá dạ quỳnh lặng ngắm những chòm sao xa vời

 

Lũ kiến vàng chớm lạnh

Đốt da thành lửa xanh

Những sinh linh bé bỏng hát ca quanh bóng mình

 

Con đường xa im lặng

Đợi nghe từng gót đêm

Em rơi đầy lên mắt

Ta, ta có màu gì?

 


TINH MƠ


Tinh mơ chải lại mái đầu

Từng bình minh nhuộm từng màu cuả đêm

Không thấy cái bóng ngoài thềm

Tôi quay về mộng

Tôi tìm dáng tôi

 

 

BỨC TRANH

 

Mùa đông phủ ngói vàng

Dáng xưa về ngang cửa

Ngồi thâu chân bếp lửa

Xem tàn tro đeo tang

 

Đóa lan màu dĩ vãng

Nở nghiêng ngọn đồi xanh

Mùa đông hai mươi tuổi

Có đôi bướm hiền lành...

 

Đóa lan màu dĩ vãng

Vẫn nở nghiêng đồi xanh

Mùa đông không nhớ tuổi

Hỏi đôi bướm trong tranh.

 

NGUYỄN ĐĂNG KHOA

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Giêng 20151:28 SA(Xem: 32732)
Anh G thân mến, Gửi bài cho anh về hội họa để cho vào Văn Học số sau, chẳng nhớ tôi có nói gì về hai cái truyện ngắn của Mai Kim Ngọc và Vũ Quỳnh Hương không? Hai truyện của Thế Giang quả là đặc biệt. Nhưng tôi nghĩ “khám phá” lớn kỳ này của Văn Học là MKN và VQH. Rất khó tin rằng đó là hai cây bút mới. “Mới” từ lúc nào?
28 Tháng Giêng 20151:21 SA(Xem: 32819)
Vòng vèo từng sợi mây trời Vẽ chi đậm nhạt ngôn lời đong đưa Em ngồi vẫy tóc nắng mưa Sầu hai giếng mắt dây dưa những gì Hay là mộng mị li ti Bồng bềnh biển gió trôi về ngàn phương.
27 Tháng Giêng 20159:03 CH(Xem: 34103)
Có người chỉ đọc vì mê cái bìa sách đẹp. Có người đọc vì thích sưu tập sách. Hảy tìm người đàn ông biết đọc mình, từ trang đầu tới trang cuối...
26 Tháng Giêng 20153:30 SA(Xem: 33882)
Nơi có những buổi sáng vàng nắng lung linh Em chạy đuổi tuổi mình Mãi miết Phía bên kia bờ phù du Có gì là bất diệt? Hay chỉ là nắng vàng ngập trong từng buổi mai lên?
26 Tháng Giêng 20152:56 SA(Xem: 35133)
Cáo thủ lĩnh đã chết và ngủ say trong nhiều tầng ký ức. Nó được hỏa táng và vì thế không có mộ địa để viếng. Đời thú sau không biết đến vị già làng thủ lĩnh. Hiển nhiên rằng các bậc trưởng lão đời trước đấy không kể lại, cũng không hề dạy chúng cách đối thoại với cộng đồng du mục.
26 Tháng Giêng 20152:47 SA(Xem: 33750)
vào hẻm rậm rịt tóc xúm xít mặt trời cưa ngang một đỉnh cây lá lá lá. lá um. và cỏ tuyền lục thiên nhai. hoẵng một bầy
18 Tháng Giêng 20151:33 SA(Xem: 35049)
Trần Vũ thực hiện Phỏng vấn Ban Mai Vết chân dã tràng của người viết tùy bút
13 Tháng Giêng 20151:35 SA(Xem: 34763)
Những ngày đông buốt giá Trái tim ta máu vẫn đỏ tươi Không thể mất đi nụ cười Không thể mất đi niềm hân hoan sống
13 Tháng Giêng 201512:08 SA(Xem: 32559)
Sài Gòn tháng Mười Hai, tôi về trời nóng dịu và nắng êm. Nơi phi trường, anh Hải quan trẻ tuổi hỏi nơi sinh của chúng tôi và lập lại _ Sài Gòn, Hà Nội _ với một nụ cười. Ra khỏi phi trường em gái tôi nói cho tôi hiểu, anh ta nháy mắt với bạn đồng nghiệp đứng kề là không có tiền kẹp vào passport đó.
12 Tháng Giêng 20153:10 SA(Xem: 33967)
Mai sau khâm liệm nụ cười người theo cổ mộ chẳng cười trần gian huơ bàn tay nắm nửa gang nửa hụp lặn giữa thế gian lầm bầm