- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ ĐÔNG KHUÊ

08 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 34158)


dongkhue-cotangem-content



CÓ TẶNG EM MỘT MÙA NGÂU NỮA KHÔNG ANH

 

 

Biển sóng xô đêm đôi mắt buồn vời vợi

cảm xúc tràn về cũng òa vỡ tan thôi

những mùa trăng ngả bóng đi rồi

rơi rớt hồng hoang một thời xa vắng

 

em là hạ hanh hao

là thu của muôn chiều lá rụng

là đông của lạnh lùng rét buốt

chiều thênh thang trên dãy núi mù sương

 

có một ngày nắng tràn về dát vàng trên biển trắng

dõi theo những khoảng mờ

một thoáng hồn nhiên

một thoáng dại khờ

họa câu thơ ngẩn ngơ

 

gió ở đâu mà quay về biển rộng

mân mê làn tóc một chiều

dỗ nụ hôn vừa

đủ ấm một đêm mưa

 

nhớ mùa ngâu nơi em xa lắm

đã lạc vào một đêm

đọng bên song buồn

ngủ giấc u mê

 

có thể tặng em một mùa ngâu nữa không anh

em vẫn đợi tàn ngày

nắng tắt

tháng bảy về

ru nhẹ...

trở mùa ngâu...

 

Đông Khuê

04.7.2013

 

 

NƠI ĐẤY CHIỀU ĐANG MƯA...

 

 

Những nét chữ...

trên bức tường cẩm thạch

là âm hưởng của anh

của em...

 

từng bước nhỏ trong căn phòng cổ kính

như rơi vào đâu đó

xa lắc hư vô

nơi bàn chân đẫm trên những giấc mơ

đuổi bóng mình về miền xa thăm thẳm

một mùa sương

đông kín phủ buồn

 

kỷ niệm nhập nhòe đuổi theo nhau gãy mòn trên nét bút

đi không hết một đường cong

anh viết nỗi nhớ của mình theo thời gian

chỉ còn là dấu khắc

ươm trên bức tường nhức nhối lặng câm

lạnh lùng mà ray rức

như người câm u uất trong đêm

 

hết rồi một mùa xuân phơi phới

khúc thu vàng thơm lên nắng hôm qua

cơn gió chiều lướt nhẹ qua tay

em đứng đó trong căn phòng ám muội

từng gót chân nhuộm màu máu đỏ

đánh dấu mình qua những trang thơ

mà ai kia

đã miệt mài

miệt mài...

khắc nó

 

ĐÔNG KHUÊ 

11.4.2013

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 20159:19 CH(Xem: 26936)
Hay là mình thử yêu thật đi anh / Bắt đầu từ thế giới của anh, của em / Bắt đầu từ một hành tinh nào đó / Nơi tình yêu trở thành điều thiêng liêng không nhuốm màu của gió /
18 Tháng Mười Hai 20153:37 SA(Xem: 29157)
Khi chúng ta không còn online/ Trong mùa Giáng Sinh này / Thành phố vẫn ngủ và thức dậy / Một nơi không còn nghe thấy tiếng gà gáy / Em chỉ cảm nhận được lời cỏ cây / Xanh trong lời anh từng nói / Nhớ em /
18 Tháng Mười Hai 20153:13 SA(Xem: 27839)
Mọi thứ đều trở nên vội vã em lật lại ngày bao dung để chúng ta cùng già đi trong ngàn năm tuổi đợi chờ rong ruổi anh sẽ kể cho em nghe thật nhiều về lá thu chẳng kịp vàng năm ngoái em lật lại ngày khỏa lấp những mạc ngôn
18 Tháng Mười Hai 20153:00 SA(Xem: 27862)
/Mai mốt rồi thôi buồn cũng cũ / Mộng chút rong rêu phủ lại mình / Rồi cũng ngày qua mùi gió chớm / Trong tàn thư cũ mùa đau thương /
18 Tháng Mười Hai 20152:49 SA(Xem: 26051)
Em muốn chết một thời gian? / Cho trái tim không còn yêu thương nhớ nhung rạo rực / Em muốn cất trong trái tim mình giấc ngủ thật sâu / Em mang vào cõi nhiệm màu /
17 Tháng Mười Hai 201512:10 SA(Xem: 30128)
Yết giá mình bằng ba bài thơ / Đừng đòi nhau chùm hạt dẻ / Những bài thơ buồn như ngày Em Nắng Trời tạ thế / Hay cũng có thể buồn như hoàng hôn chú mục đồng bên sông /
14 Tháng Mười Hai 20153:07 CH(Xem: 31611)
Nhà văn Phùng Nguyễn, tên thật Nguyễn Đức Phùng, sinh năm 1950 tại Quảng Nam, là anh cả trong một gia đình đông anh em. Học xong tiểu học trong một làng quê, năm 1961 cậu học sinh Nguyễn Đức Phùng thi đậu vào lớp Đệ Thất trường trung học Trần Quý Cáp, Hội An. Ba năm sau đó Phùng theo gia đình vào Sài Gòn 1964.
13 Tháng Mười Hai 20152:14 SA(Xem: 29635)
Cợt đùa theo lời vấn an em / MỈm cười cố che niềm bối rối / Vùng đất chiêm bao anh tưởng nhầm đất mới / Buổi chiều ngồi nhìn hoàng hôn trên cánh bay /
08 Tháng Mười Hai 201512:36 SA(Xem: 27653)
Anh viết cho em / thân phận thời đại chúng ta / những cặp mắt ngày nhắm đêm mở / chằ/m chằm nhìn về quá khứ / không cho tương lai thở / những gốc cây bứng rễ / èo uột sinh sôi trên vùng đất mớ /
28 Tháng Mười Một 20153:58 SA(Xem: 29673)
Thời gian không là liều thuốc chữa tương tư / Thời gian chỉ làm tình yêu thêm nếp gấp / Những năm tháng tưởng quên / Cứ tăng dần từng số đếm /