Nhà thơ Hà Duy Phương
LTS: Như một ngôi sao lạ lấp lánh trên bầu trời, người thơ với những giấc mơ băng ngang thời gian bằng sâu kín của hồn thơ...Chúng tôi xin trân trọng gởi đến quí độc giả và văn hữu những giòng thơ đầy đam mê của Hà Duy Phương.
Tạp Chí Hợp Lưu
GIẤC MƠ BĂNG NGANG
Đó là giấc mơ tôi băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
Và màu xám chì chi chít những bài thơ
Vết tích bút lửa ghi khắc trên những thân cây cổ thụ gãy đổ
Những lối mòn bị chắn ngang
Xước nỗi buồn vắt dọc
Không hứa hẹn gì khi con đường đã cũ
Băng ngang cánh rừng bít lối
Giấc mơ tôi rã mòn chân mỏi
Đạp dấu hồn nhiên
Tôi như cô bé quàng khăn đỏ
Buồn ngác ngơ bên cánh rừng thơ lạnh hoang bóng sói
Không hứa hẹn gì khi mặn nồng đã cũ
Giấc mơ băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
Tôi hứa hẹn nhiều với thơ
Cho một lần biết mới...
HDP
GIẤC MƠ CHO ANH
Sài Gòn mùa hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
bên khung cửa sổ không buồn khép em nằm hứng những hạt mưa ve
lạnh mát ướt buồn nỗi nhớ anh
những hạt mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
em nhớ anh hơn bao giờ
giá như anh là mưa
những hạt mưa chạm vào em đêm nay...
không biết làm sao để cố mài những con chữ
cho ngôn ngữ rực ngời ánh sắc xuyên tim
em nằm vẽ lặng im bằng màu son của gió bằng màu mắt của mưa
em nằm vẽ ngu ngơ một cái chết khù khờ
dòng sông bầu trời và những ngôi sao bơi
có cô gái trầm mình nơi chân cầu Ô Thước
tiếng quạ thất thanh cánh gãy dọc hiên đời...
cuối con đường ta không thấy nhau
nhưng bước dừng đã chậm
chẳng thể quay về
mưa uốn mình vẽ lên em giấc mơ nằm ngửa
HDP
GIẤC MƠ EM
đè lên giấc mơ những ngày chảy máu
em bầm đỏ ưu phiền
nơi ảo ảnh vành môi anh ẩn hiện
nụ hôn cười nỗi nhớ rưng rưng
em rướn níu lưng chừng khao khát
chấp chới vòm ngực mây non
cơn mưa dột từ dĩ vãng
mùa trăng nát bóng dội về
anh đến từ cơn mê
khi muôn ngàn ánh vỡ đã ghim vào giấc mơ em
còn gì cho nhau
ta còn gì cho nhau
ngoài những giấc mơ
ép máu
HDP
LỜI TÌNH MUỘN
chẳng còn gì cho nhau ngoài rất nhiều vọng tưởng
không là trăng để còn có cho đêm ánh sáng dịu dàng
trăng vẫn còn đó muôn đêm
em còn đó…
chẳng còn gì cho nhau
người đàn ông ôm cuộc đời đi qua bóng tối
bỏ quên mặt trời
con đường đêm hun hút khát vọng im
lời yêu hú khan trong gió
em còn đó?
chẳng còn gì cho nhau ngoài những cơn ho
khạc tuôn niềm đau quá vãng
trầm mình trong em chút ấm nồng lãng mạn
chợt thấy cơn mê tuột xích quay về
trăn trối yêu em…
hdp
GÓC CHẾT
mặt trời đã ngủ quên trên thảm mùa đầy ánh sao chơi vơi
lung linh rơi theo ngàn gió
hóa rừng nấm diệu kỳ thơm ấm giấc mơ em
mặt trời ngủ quên cho muôn đêm thức dậy
thức mãi vào nhau bóng sáng dịu dàng
có những rời xa vẽ vào đời nhau bức tranh luân lạc
chợt anh- nhát phác thảo xưa sau điểm xuyết nồng nàn
quét lên em trùng trùng cơn khát
đêm đeo lục lạc
gam sắc hoan ca
mặt trời ngủ quên trên bàn chân em nhón qua vọng
tưởng
con đường phía trái
bàn chân phải
em bước đi lệch góc xuân thì
mặt trời ngủ quên
mặt trời ngủ quên cho nụ đêm vô ưu trườn hé trên chồi
ngực em
sắc hoa cồn lên vú nắng
ôi trắng trong người đàn bà chưa bao giờ lắng cặn
uất căm điều-chưa-tới
bừng lửa đêm yêu
em bóp cổ mặt trời
cưỡng bức lãng quên
hdp
NỨT
tựa hạt mầm mong manh nứt vỏ
liệu ước mơ có chịu nổi bão giông?
nhiều lần chiêm bao ta thấy em cong người hóa bướm
bay đi...
như con tằm cuộn mình trong kén
em cuộn mình tử thủ niềm đau
nỗi nhớ xôn xao hoàng hôn róc gió
bật buồn đổ dốc hoang mang
ôi mịn màng giấc lang thang loài bướm
đêm ta miệt mài rắc phấn hoa
có những ngọn nguồn chìm sâu
như đêm hoài non khởi đầu mạch nắng
buông xuôi mùa vàng
ngày lá rơi ngang
ôi đốm lân tinh nơi hang em tăm tối
ta như viên bi thần thoại
lăn ướt mê sâu
trôi tuột về đâu thời gian nứt vỏ
mong manh ký ức nảy mầm
bình minh đâm cánh
em nứt kén
bay đi...
HÀ DUY PHƯƠNG