- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nghiệt ngã

20 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 31326)


lythuthao117

Lý Thu Thảo. Sinh năm: 09/02/1983
Quê quán: Nghệ An. Tốt nghiệp Trường viết văn Nguyễn Du khoá 8 (nay là khoa sáng tác – lý luận và phê bình văn học - Trường đại học văn hoá Hà Nội) Hội viên Hội VHNT Nghệ An . Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu.

Tạp Chí Hợp Lưu





Tôi không phải là người đàn bà luôn chơi trò ú tim để đi tìm một tình yêu đích thực. Tuổi trẻ ai mà chẳng có một tình yêu dù nó có đẹp hay không thì đó vẫn là tình yêu. Tôi đã yêu. Yêu mê mệt. Yêu đắm đuối. Yêu trong cơn hoan lạc của tiếng sét ái tình bậm vào tôi. Tôi đã không thể dứt ra. Và cứ thế tôi trượt dài trong men say tình ái.
Mười tám tuổi tôi trở thành đàn bà. Đàn bà thì có gì khác lạ đâu? Cũng là con người cả. Nhưng danh ngôn đã có câu: “Phụ nữ quyến luyến cái nó cho, còn nam giới được giải phóng bởi cái nó nhận”. Ban đầu tôi đã tưởng mình không thể gượng dậy nổi…nhưng không...vì giọt máu của tôi. Con tôi. Nó là con của tôi. Không là của ai khác.
Bây giờ thì nó đã mười tám. Mười tám tuổi là mười tám năm nó không biết cha nó là ai. Mười tám tuổi vồng ngực nó đã tròn đầy và mềm mại. Nó giống tôi thích mọi thứ đều màu đỏ. Đỏ từ trong ra ngoài. Mọi người bảo màu đỏ là màu của ái ân, màu của kích dục.
 Đêm, hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ nó thì thầm: Sao mẹ không đi lấy chồng cho yên phận, mẹ cứ lang bạt mãi như thế này không thấy nhàm chán sao? Nhìn vẻ mặt của con tim tôi tự dưng thót lại. Một cảm giác là lạ đang xâm chiếm tôi, ào vào tôi như lần đầu tôi biết yêu.
Tôi thoáng qua thấy con gái tôi đẹp - rất đẹp - đẹp hơn tôi ngày xưa. Hai má múm đồng tiền sâu hun hút và hai chiếc răng khểnh đều ở hai bên. Mỗi khi con gái cười trông nó duyên – duyên lắm. Cái cười ấy tôi còn chết mê chết mệt nữa là cánh đàn ông. Một hôm con gái thủ thỉ: - Mẹ! Thầy giáo dạy văn bảo con có điệu cười chết người. Tại sao lại chết người hả Mẹ? Tôi bảo: – À, ý thầy giáo bảo là con có điệu cười duyên. Nhớ lại câu hỏi ấy của con hồi học lớp 6 tôi chợt giật mình.

*

Hôm nay chủ nhật. Con gái được nghỉ học thêm. Xin đi picnic. Tôi ở nhà một mình. Tiếng gió kẹt cửa nghe rờn rợn, rùng mình. Chán. Không biết phải làm gì. Lại gần máy tính của con gái bật lên nghe chút nhạc. Tò mò. Tôi vào My Computer. Tôi mở từng file. File “Nhật ký một cuộc tình”. Tôi kích chuột. Trang đầu tiên đập vào mắt tôi là ảnh con gái tôi chụp Tết vừa rồi. Nó mượn bộ váy ngắn màu đỏ của tôi, nó bảo: Con chỉ thích mẹ mặc mỗi bộ váy này thôi, hôm này chụp ảnh mẹ cho con mượn nhé? Trông nó thật nổi bật. Phải tôi của ngày xưa?
Di di con chuột xuống phía dưới. Sống lưng tôi nhói buốt. Từng dòng chữ đậm mùi tình ái đang ùa vào trong tôi. Trước mắt tôi hiện ra con đường mà tôi đã đi.

“Ngày..........
 Hôm nay trước lúc chia tay anh để ra về anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, ôm ghì tôi thật chặt. Tôi tưởng mình nghẹt thở vì cái ôm ấy. Môi anh bắt đầu lần tìm đôi môi mọng đỏ của tôi. Anh đã tìm thấy. Anh nhẹ nhàng mơn man rồi bất chợt anh hôn tôi ngấu nghiến. Tôi cảm giác như có một vật gì đó nhẹ, mềm, ấm luồn trong vòm miệng tôi, ngọ nguậy. Lưỡi chạm lưỡi, răng chạm răng. Một nụ hôn sâu dài và lớn mạnh như những con sóng ngoài biển khơi trong mùa bão lũ... Những ngón tay điêu luyện tinh quái lướt nhẹ vùng cổ rồi lần lần vào trong làn áo lót lướt qua lướt lại nhiều lần trên đôi bồng đảo mềm mại, mát rượi. Bàn tay anh nâng niu mơn trớn chuyển dần xuống dưới xuống dưới, bàn tay lướt nhẹ qua eo, bụng, rốn…và…và…”

Tôi đang lạc vào một bến mê mà không biết lối ra. Một bến mê của cuồng dại, của ngây ngất, của những đêm dài trong nhà nghỉ, quán bar, vũ trường ồn ào tiếng nhạc, tiếng hò hét mà không biết rằng con gái mình cũng đang trượt dài theo con đường ấy.
Tôi lờ mờ hiểu ra rằng: Cho dù là một cô gái dễ thương, khép nép, thùy mị, nết na, thuần khiết, đoan trang, đôn hậu, yểu điệu thục nữ như thế nào đi nữa thì cái tư thế hôn nhau chẳng bao giờ là khác cả.
Tôi chìm người vào cõi sâu hun hút của bóng tối.
 Màn đêm đen đặc quánh như thùng nhựa đường mà con gái đi chơi vẫn chưa về. Tôi không dám nghĩ con gái sẽ làm những gì khi gần người đàn ông ấy. Nó rùng rợn quá! Mê cuồng quá! Thác loạn quá!
Khuya lắm con gái tôi mới về. Trông nó có vẻ phờ phạc như người thiếu ngủ. Cái gì cũng có giá của nó. Có đi thì phải có lại. Có cho thì người ta mới nhận. Cũng như con người ta, cái hoan lạc của cuộc sống không tránh ai bao giờ cả, chỉ có mình tự tránh cái hoan lạc ấy. Nhưng rồi bản năng của con người đã chiến thắng tất cả. Dục vọng. Tiền tài. Địa vị.
- Con yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu con. Chúng con yêu nhau. Có gia đình thì đã làm sao. Miễn là mình thấy hạnh phúc bên người mình thương yêu phải không mẹ?
- Con yêu người đàn ông ấy?
- Vâng.
Tôi khựng người lại bởi câu trả lời của con gái.
Tiếng lá khô nghe xào xạc. Một chuỗi những tháng ngày đen tối dường như đang dần đổ uống tôi.

*

Đêm đã khuya tôi về một cách nhẹ nhàng, khẽ đẩy cửa. Ánh sáng lờ mờ từ phòng ngủ của con gái hắt ra. Một người đàn ông đang dần đổ sập vào con gái tôi và cứ thế...cứ thế...người đàn ông đi vào người con gái tôi.

Còn gì nữa đâu ngoài khao khát về nhau, nỗi nhớ râm ran âm ỉ cháy chưa bao giờ tàn lụi, từ đây lửa tình yêu nhen lên dữ dội. Những gì là ngày xưa trong tôi chợt bùng cháy. Nhìn nhau, chỉ muốn ôm chặt lấy nhau mà cuống quít bờ môi. “Chạm em đi, hôn em đi! ...”. Tôi quên hết không gian, thời gian, tôi muốn anh muốn tình yêu của anh. “Đừng nói nữa…cô bé…hãy để anh yêu em ...”. Anh lướt môi xuống cổ tôi. Tay anh kéo nhẹ chiếc váy mỏng manh trên người tôi. Vuốt ve mọi nơi. Dịu dàng. Tê tái. Tôi chỉ còn biết rung bần bật trong anh. Cảm xúc lấn át và ngự trị khi anh áp chặt đùi tôi. Những tiếng thở mê man quyến rũ. Hòa mình vào anh. Tôi ngập chìm hạnh phúc.

Tôi vùng chạy khỏi ký ức và cũng là vùng chạy khỏi chính con gái mình. Một nỗi đau lớn đang đè nặng tôi. Tôi đi không cảm giác, hình như là tôi đang bay.
Người đàn ông ấy giờ lại hiện ra trong ngôi nhà của tôi như một sự trừng phạt của thượng đế.
Tôi cười trong mê dại, tái tê...

*

Đêm. Gió lạnh rít lên từng đợt. Một ngôi sao đổi ngôi thoáng bay ngang qua bầu trời.
- Không con ơi! Về với mẹ đi...
Tiếng tôi bật giữa không trung vắng lặng. Tôi càng chạy, càng đuổi, càng gào thét theo đứa con gái mới chập chững vào đời của tôi. Cứ đuổi gần tới thì nó lại đi xa hơn. Tôi kiệt sức. Chẳng vờn đuổi được nữa. Tôi tựa lưng vào một gốc cây. Chúng đứng lại nhìn tôi. Thằng con trai cười. Một điệu cười méo xệch. Chế nhạo. Cái cười của bố nó ngày xưa?

Những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống má tôi. Tôi choàng tỉnh. Đứa con gái của tôi đang ngồi đây, khuôn mặt bơ phờ. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đây dại hẳn đi. Tôi thoáng rùng mình khi nhìn vào con gái. Những đường gân xanh ở cổ nó nổi rõ mồn một, đang phập phồng đập một cách gấp gáp.


Lý Thu Thảo
Thái Hoà - Nghệ An

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 65733)
Đ àn chim với những con Rose breasted màu nâu nhạt, ngực đỏ;con Western King with fledgling cũng màu nâu nhưng cái cái ngực vàng hườm; con Red headed woodpecker mình gọi là chim gõ kiến có cái đầu màu đỏ, con Indigo Bunting tròn như con sáo quê nhà, nhưng lại xanh biếc như da trời. Tất cả bọn chúng, mỗi buổi sáng, theo nhau về ríu rít trong vườn nhà tôi...
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 54247)
N guyễn Phi Khanh sinh năm 1355 và mất năm 1428[1] (có thuyết nói ông sinh năm 1336, mất năm 1408[2]), quê ở xã Nhị Khê, huyện Thường Tín, Hà Tây (có thuyết nói ông còn có quê thứ hai ở Chi Ngại, Chí Linh, Hải Dương). Ông tên thật là Nguyễn Ứng Long, sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống võ tướng. Nhưng ông lại là người say mê văn chương...
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 63408)
Tôi chìm vào một giấc mơ, giấc mơ có những sợi dây bé xíu đan vào nhau thành những mắt lưới. Tôi đi tìm một thế giới, nỗi đau oán thù bị xóa bỏ, chỉ còn tôi với thế giới ấy.
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 60105)
B ài này được viết theo lời yêu cầu của một số người trẻ trong đó nhiều người là sinh viên đại học nhằm bổ khuyết cho sự hiểu biết của anh chị em này nói riêng và giới trẻ Việt Nam nói chung về vị vua cuối cùng của Nhà Nguyễn nhân dịp 100 năm năm sinh của ông cũng như về một giai đoạn lịch sử có quá nhiều góc tối hay góc khuất, luôn cả oan khuất và cũng nhân dịp đầu Xuân Quý Tỵ 2013 ...
06 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 70219)
Bây giờ đã bước sang một ngày khác một ngày như và không như mọi ngày không còn nợ nần nào để tính sổ không còn niềm vui nào để cho đi hay giữ lại nỗi buồn...
11 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 93521)
Cuộc Họp Báo Nhân Ngày Quốc Tế Nhân Quyền - 10/12/2012
10 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 90919)
S au hơn ba mươi năm kết thúc chiến tranh, những đề tài về chiến tranh dường như cũng biến mất trên văn đàn chính thống Việt Nam. Chúng đã đầu thai kiếp khác hoặc tìm cách trốn ra nước ngoài. Ngồi hong váy ướt, tập truyện mới nhất của Võ Thị Hảo hội đủ hai yếu tố: đầu thai kiếp khác mà vẫn phải chạy ra nước ngoài, tháng 7 năm 2012, tủ sách Thi Văn Hồng Lĩnh của Bùi Xuân Quang ở Paris, xuất bản.
30 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 94743)
Một trong những vấn nạn, nếu không phải nghi án, lịch sử cận đại còn gây nhiều tranh luận là vấn đề âm mưu ve vãn [flirtation] Cộng Sản Hà Nội của anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm (1897-1963) trong hai năm 1962-1963. Nhiều học giả thế giới đã cố gắng đưa ra những giải thích về vấn đề này. Người cho rằng anh em họ Ngô không còn biết lý lẽ [no longer be rational] nữa trước áp lực Mỹ. (1) Người cho rằng họ Ngô chỉ muốn blackmail hay chơi một ván bài poker với Mỹ. (2) Người cho rằng họ Ngô thực sự muốn nói chuyện với miền Bắc, (3) và nếu không có cuộc đảo chính 1/11/1963, Cộng Sản đã chiếm miền Nam vào cuối năm 1963.
30 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 93444)
Cuối năm 1961, đầu năm 1962, các viên chức VNCH liên tục thúc dục Pháp can thiệp và yểm trợ. Ngày 21/12/1961, Đại sứ Phạm Khắc Hy gửi thư cho Charles Lucet, ngỏ ý muốn liên lạc với Pháp. Hơn nửa tháng sau, ngày 7/1/1962, Ngoại trưởng Vũ Văn Mẫu gặp đại diện Pháp, xác nhận ý muốn liên lạc. Trương Vĩnh Lễ, Chủ tịch Quốc Hội, cũng tiết lộ với giới ngoại giao Pháp ở Sài Gòn là Nhu muốn Pháp tái khẳng định lập trường, vì Sài Gòn có cảm tưởng Paris đang nghiêng dần về phía Hà Nội.( 152)
30 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 98820)
Phần II II. NHỮNG THẾ LỰC CHI PHỐI BÊN NGOÀI: Chính sách hòa hoãn Mỹ-Nga, cộng với sự va chạm cá nhân với các viên chức Mỹ, cũng khiến họ Ngô tìm cách nới rộng hơn sự kềm tỏa của Mỹ. Phong trào chính trị đang lên trong thời điểm này là phi-liên-kết, và trung lập trong cuộc chiến tranh lạnh Mỹ-Nga, do Pháp và India đi hàng đầu. Ngoài ra, Trung Cộng thường tuyên bố theo đuổi chính sách “sống chung hòa bình” [peaceful co-existence], trong khi Mao đưa ra “thuyết” Thế Giới Thứ Ba, tức thế giới của các nước nghèo và cách mạng giải phóng khỏi ảnh hưởng các cường quốc.