- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ TRƯƠNG BÌNH MINH

21 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 51111)

truongbinhminh-_tho-content

 (Trương Bình Minh 1955 - 2013)

Tự do là ung dung trong ràng buộc
Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau

 (Thiền Sư Viên Minh)

LTS: Mời quí bạn đọc những bài thơ của Trương Bình Minh, đây là những bài thơ anh viết vào những tháng sau cùng của cuộc đời anh, từ tháng Bảy đến cuối tháng Chín năm 2013. Bình Minh là một thân hữu đại diện cho Hợp Lưu tại Georgia, Hoa Kỳ. Những bài thơ như những giòng nhật ký anh gởi lại cho cuộc đời đầy mộng ảo và phù du.

TCHL


TÂM KHÚC

Em về theo với nỗi buồn
Giấu trong tâm thức một cuồng si tôi
Em về như gió nổi trôi
Thổi tung nỗi nhớ tình tôi dư thừa

Em về qua những ngày mưa
Tiếng kêu ướt đẫm tình vừa phôi pha
Em về cùng bóng chim qua
Dấu in đáy nước nhạt nhoà khói sương

Thôi em tình đã mù sương
Nỗi đau đã chín một phương tôi về
Thôi em tình lỡ lời thề
Quạ kêu thê thiết vọng về thinh không


TÌNH XƯA

Em về trên những ưu phiền
Tình xưa lãng đãng một miền lãng quên
Mưa sa trên bước chân êm 
Mù sương một thoáng bồng bềnh cơn say

Dặt dìu nỗi nhớ lất lây
Quạ kêu khắc khoải những ngày biển dâu
Nhớ em trong tiếng kinh cầu
Chuông nhà thờ đổ lên màu tàn phai 

Quá khứ một cơn đau dài
Buồn trôi trên những tháng ngày hoang vu
Em và ký ức âm u
Mộng tàn trên những thiên thu tật nguyền

(July 30)


MƯA SÁNG THỨ BẢY

Buổi sáng cuối tuần
Bên ly cà phê
Mưa ngoài song cửa
Nỗi buồn lê thê

Từng phiến mưa rơi 
Trong hồn tăm tối
Chút quên chút nhớ
Nỗi buồn chơi vơi

Mưa trên cơn đau
Ngấm vào da thịt
Thần trí lãng đãng
Nỗi buồn thấm sâu

Tiếng vọng thương thân
Lúc bổng lúc trầm
Một đời mê sản
Nỗi buồn lặng câm

Buổi sáng cuối tuần
Mưa ngoài khoảng không
Chạm tay nỗi chết
Buồn sao tình cờ...


MỘT THỜI

Đã có một thời áo cơm điên đảo
Thời gian lặng lẽ lần vào hư không
Tỉnh giấc nam kha bóng chiều vời vợi
Trong gió thu về có chiếc lá rơi...


RA ĐI


Cái chết đã về máu xương rệu rã
Cơn mê chập chùng thôi thế cũng xong
Dẫu biết vô thường cớ sao buồn thế
Chân bước ngập ngừng về với cõi không...


TỰ TRÀO

Nín hơi chịu đựng cơn đau khủng
Mỉm miệng cười cho tâm em yên 
Em nào biết đâu tôi đuối sức
Mong sớm được về cõi viễn miên...


MÊ MUỘI

Dẫu biết thân này là giả tạm
Lòng vẫn ngập ngừng chẳng muốn buông
Có lẽ tâm trần đầy ma chướng
Quên mình là một giấc mơ hoang...


VÔ ĐỀ

Bóng đời đã phủ ánh tà dương
Tiếng vọng hư vô cũng đến gần
Vẫn thấy nỗi buồn trong cõi tạm
Con đường tự tại vẫn mù tăm...


MA CHƯỚNG

Tấm thân tứ đại
Đã lắm hư hao
Sao còn vương vấn
Một đời lao đao

Tấm thân tứ đại
Như bóng chiều tàn
Bên thềm hư ảo
Nỗi buồn miên man

Tấm thân tứ đại
Khi hết nghiệp duyên
Còn chăng cát bụi
Ngậm ngùi chẳng yên

Tấm thân tứ đại
Một lần qua đây
Vui buồn ngụp lặn 
Cõi chiêm bao này

Bây giờ chung cuộc
Thần trí mê man
Lần trong cõi mất
Cuộc vãng sinh buồn…


TRƯƠNG BÌNH MINH
(Georgia July- Sep 2013)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 96697)
C ái Tôi nội cảm cộng hưởng với cảnh đời riêng, tâm thế sáng tạo riêng đã hình thành kiểu tư duy kỳ lạ của thơ Loạn. Thơ Loạn ra đời dựa trên sự thăng hoa nghệ thuật của những nỗi đau, sự bung phá những giới hạn, sự phân ly và hòa hợp những đối cực, sự hợp lưu của nghệ thuật, tôn giáo và cuộc đời. Thế giới nghệ thuật trường thơ Loạn là ánh xạ đầy biến ảo của những cái Tôi trữ tình đau thương và khát vọng.
17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116056)
X a không chỉ từ thân xác Cái tổ nhỏ nhoi kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi Dải sương mù cuối năm kéo ngôi đền lùi lại Nấp sau bao lí lẽ tỏ mờ
09 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95967)
K hi ta nói chuyện một con sông, thì chủ yếu là nói đến một khúc sông, như khúc sông Hương chảy qua thành phố Huế. Nói về một tác giả cũng vậy, thường ưu đãi ấn tượng về một tác phẩm nào đó. Với một sự nghiệp văn học đã trải qua nhiều ghềnh nhiều thác như của Thảo Trường, đánh giá toàn bộ là một việc khó.
28 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 94232)
Đ êm qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 81181)
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95341)
C huyện này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95684)
S huhun mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một, như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93596)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 118410)
t a đã nhiều năm xa tổ quốc nhưng nào tổ quốc có xa ta sờ tay lên ngực nghe còn ấm hơi thở cỏ cây ở quê nhà
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 92581)
P hật giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...