- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Người chết

23 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 195059)

 

motgochn

( Một góc Hà nội / Ảnh M.H)


LTS: Với những trang viết thật ngắn, bằng nét phát hoạ tưởng như vô tình, Hoài Băng gởi đến độc giả một bức tranh, một khúc phim ngắn như vết dao cắt trong lòng người đọc về xã hội Việt Nam ngày nay.

TCHL

 

 

Người đi đường dừng lại, người đàn ông nằm bất tỉnh trên vũng máu loang lổ. Tôi cố tình chen lấn và trí tò mò dành cho tôi một chỗ trong đám người hiếu kỳ đó.

-Tránh ra cho anh ta thở nào?

-Còn sống hay đã chết?

-Gọi cho người nhà anh ta đi, anh ta ở đâu thế? Xem chứng minh nhân dân nào.

-Gọi xe cấp cứu chưa?

-Người đâm anh ta đâu rồi?

Những kẻ hiếu kỳ phía sau nhảy chồm chồm ngó qua đầu những kẻ hiếu kỳ phía trước. Đám người ngày một đông. Họ chen nhau tắc cứng cả làn đường, tôi lạc vào biển ngột ngạt đó từ lúc nào không rõ. Có ai đó gào lên.

-Khiêng anh ta và chiếc xe lên vỉa hè đi.

Một giọng trầm hơn.

-Hắn nói đúng! dính vào người chết xui bỏ mẹ.

Đám đông trở nên nhốn nháo, những chiếc xe nhích dần đến chỗ người đàn ông đang nằm sõng soài trên vũng máu tỏ ra sốt sắng và cáu bẳn. Họ ngó nghiêng, nhăn mặt, chép miệng, tắc lưỡi, chửi thề….

Có một vài cô gái trẻ thì tỏ ra dễ chịu hơn, họ chỉ trỏ chiếc xe nằm cách người đàn ông một quãng bình phẩm.

-Xe đời mới đấy!

-Đẹp nhỉ? Tiếc thật.

-Thằng bồ tao đang hứa sinh nhật tới mua tặng tao một con như thế này.

-Nhìn lão bồ mày có như tên nằm kia không?

-Phỉ phui, chỉ được cái độc miệng. – người ta bắt đầu nghe thấy tiếng cười xì xầm của hai cô gái.

Đường tắc quá lâu khiến hai chú bảo vệ của một công ty gần đấy cũng tỏ ra lo lắng và họ đã chủ động khiêng người đàn ông và chiếc xe lên vỉa hè, và đám đông lại tiếp tục di chuyển.

Anh ta được đặt lên một tấm nilon, nói đúng hơn là một cái áo mưa của kẻ tốt bụng nào đó vừa lôi từ cốp xe ra. Máu vẫn chảy rệu rã, be bét ở đầu và cánh tay. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tái bệch vì mất máu mà khẽ rùng mình một cái, anh ta chết rồi hay sao vậy? tôi không thấy anh ta nhúc nhích. Tôi tạt xe lên lề đường, quay sang hỏi cô gái ngay cạnh mình.

-Chị ơi! Thủ phạm của vụ tại nạn đâu rồi?

Cô gái quay sang nhìn tôi lạnh lùng một lúc lâu rồi mới bình thản đáp:

-Chạy rồi! hai thằng ranh đâm vào xong là chuồn mất tăm luôn.

-Sao đông người vậy mà không giữ chúng lại hay báo cảnh sát?

-Cảnh sát thì sẽ báo, nhưng có trời mới giữ được chúng nó.

Cô gái cau mày quay đi. Một thanh niên anh mặc kiểu nhà quê, có vẻ mặt hiền lành dễ mến dường như đã theo dõi câu chuyện của tôi và cô gái nãy giờ lên tiếng.

-Cô đến trễ.

-Vâng! Tôi hơi hiếu kỳ nên thấy đám đông cũng muốn nhào vô coi thử.

-Vâng! ai cũng có tính hiếu kỳ mà, lúc đó đường chưa tắc, anh ta đi khi thấy đèn xanh bật sáng! Hai cậu bạn vượt đèn đỏ với tốc độ cao đã đâm thẳng vào anh ta. Khổ thân anh bạn này, không biết có qua nổi không?

Tôi hơi chần chừ, nhìn người đàn ông đang cận kề cái chết buột miệng.

-Hai cậu bạn đâm trúng anh ấy có sao không?

-Ai mà biết, chúng cũng bị thương nặng lắm! một thằng bất tỉnh nhân sự - chàng thanh niên chỉ tay về phía người đàn ông – như anh ta vậy. Cậu bạn tỉnh táo hơn bò được dậy đã gọi taxi và tống nó lên đấy! còn chở đi đâu không ai biết. Sau đó, nó dựng xe, rồ ga phóng thẳng bỏ mặc anh chàng này không cần biết sống chết ra sao.

Tôi hơi chạnh lòng, tự dưng lại cảm thấy lo lắng cho cậu thanh niên bất tỉnh trên taxi. Người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích.

-Gọi cho người nhà tống khứ của nợ này đi, khẩn trương cho tôi còn đốt vía bán hàng.

Người chủ cửa hàng đồ nội thất phía sau vỉa hè lên tiếng giục giã. Lúc này có một người đàn ông sang trọng rẽ đám đông đi tới ngồi bên cạnh nạn nhân của vụ tai nạn. Hắn lục lọi túi quần bò của nạn nhân. Ở túi thứ nhất hắn lôi ra chiếc ví màu đen, sau khi kiểm tra giấy tờ hắn lại đút chiếc ví về vị trí cũ và nói to.

-Nhà thằng ranh này gần đây thôi! Mọi người đừng lo lắng.

Hắn sờ soạng sang túi quần thứ hai và lôi ra một chiếc điện thoại Iphone vừa đập hộp.

-Tôi sẽ giúp gọi người nhà nó tới, không xa đâu! Có thể họ sẽ tới trước cả xe cứu thương đấy.

Có những tiếng bàn tán.

-Đúng vậy.

-Tắc đường.

-Sao giờ mới có người chịu rút điện thoại anh ta gọi người nhà nhỉ?

Anh chàng bắt đầu giật lên từng hồi và người ta tỏ ra lo lắng. Tôi cũng cố chúi cái đầu về phía kẻ không may kia. Cho đến khi mọi người nói anh ta không ổn rồi và quay ra nháo nhào tìm người đàn ông nọ để hỏi xem người nhà đã đến chưa? Không ai nhìn thấy hắn nữa, chiếc xe SH sang trọng đậu trên vỉa hè lúc nãy cũng biến mất. Lúc này người ta mới ngỡ ngàng đặt ra hàng trăm giả thiết.

Tôi bất bình xô cả đám người để ngồi xuống cạnh anh ta.

-Còn chiếc ví.

-Đồ vô đạo đức, sao nó không khuân nốt đi chứ! Nhân đạo nửa vời à?

-Mọi người im lặng cả đi. Anh ta không ổn rồi!

-Mẹ kiếp quân khốn nạn, đồ ăn cướp.

Sau câu chửi thề của một giọng đàn ông, tôi đưa tay rút lấy ví của anh ta từ trong túi quần ra. Tôi rút chứng minh thư đưa cho chàng trai trẻ lúc nãy đứng bên mình và bảo.

-Anh thông báo cho người nhà anh ta theo địa chỉ này đi, đúng là không xa đâu.

-OK. – chàng thanh niên nhanh nhảu.

Tôi mở ngăn ví bên cạnh, anh ta không có nhiều tiền. Và tôi lôi được trong ngăn khóa ra một tờ hóa đơn màu đỏ, hóa đơn mua điện thoại của siêu thị “thế giới di động”, chiếc iPhone với giá 17.400.000 VNĐ. Gần như anh ta đã dùng cả tiền mua điện thoại nên chỉ còn vài trăm ngàn lẻ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy và gần như đoán định ra câu chuyện, họ bắt đầu những màn cười khẩy và lắc đầu.

Tôi nhét tờ hóa đơn trở lại ví. Chàng thanh niên vẫn còn đứng đó.

-Sao anh không đi đi, và thông báo cho người nhà anh ta.

-Cô đưa tôi chiếc ví, tôi đút lại chứng minh vào đó đã.

Tôi đưa chiếc ví cho anh ta và tiếp tục nhìn người đàn ông. Không có ai dám ngồi xuống cạnh anh ta cả. Tất cả mở to đôi mắt nhìn chăm chăm như đang chờ đợi một điều quái quỷ gì đó. Họ tò mò. Họ háo hức. Họ thương cảm.

Tiếng còi báo động của xe cứu thương náo loạn từ đàng xa, nó không làm cách nào chen qua được đám người như nêm trên đường để tới gần anh ta hơn. Bỗng có vài người cả đàn ông lẫn đàn bà hớt hơ hớt hải chạy đến, mồ hôi nhễ nhại từ trán xuống khắp mặt và cổ. Tôi không nhìn thấy chàng thanh niên lúc nãy đi cùng họ. Họ chững lại trước người đang nằm trên những viên gạch vỉa hè vuông vức bật lên những tiếng kêu khóc. Tôi lùi dần lại phía chiếc xe, mở lòng bàn tay nhìn chiếc nhẫn vàng sáng bóng, tôi mơ hồ nghĩ đến tờ hóa đơn nộp học phí có con dấu đỏ chói. Đám đông lặng lẽ tản ra và tiếp tục lộ trình trên con đường tắc cứng, vẻ mặt bình thản. Ai cũng biết anh ta đã chết cách đó vài phút.

 

 Hoài Băng

(Hà Nội 2011)

 (Đã in trên Hợp Lưu 113, số tháng 3&4-2011)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 97171)
C uộc tranh đấu của Phật Giáo miền Nam Việt Nam năm 1963 , trên bối cảnh liên hệ ngày một xấu đi giữa Bộ Ngoại Giao Mỹ và chính phủ Ngô Đình Diệm trong hai năm 1962-1963. Mặc dù chỉ nhấn mạnh vào cuộc tự thiêu bi tráng của Thượng tọa Thích Quảng Đức ngày 11/6/1963 [...] “Vài Ý Nghĩ Về Thượng Tọa Thích Quảng Đức” công bố lần đầu tiên một số tài liệu văn khố Phủ Thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa và Phủ Tổng Thống Đệ Nhất Cộng Hòa, giúp vùi chôn một lần và mãi mãi loại sử văn suy tôn, nhớ ơn và đào mộ. Tạp Chí Hợp Lưu
23 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 113993)
D ưới tiểu tựa Vài Vấn Nạn Lịch Sử Thế Kỷ XX, tác giả đưa ra hai vấn nạn từng bị xuyên tạc trầm trọng bởi các hệ thống tuyên truyền của nhiều hơn vài ba thế lực chính trị. Vấn nạn thứ nhất là vai trò nhà ngoại giao của ông Hồ Chí Minh (1892-1969), Chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa từ 1945 tới 1969, trong giai đoạn 1945-1946, một giai đoạn cực kỳ quan trọng cho sự sống còn của nhà nước Việt Nam hiện nay [...] Vấn nạn thứ hai là cuộc tranh đấu của Phật Giáo miền Nam Việt Nam năm 1963, trên bối cảnh liên hệ ngày một xấu đi giữa Bộ Ngoại Giao Mỹ và chính phủ Ngô Đình Diệm trong hai năm 1962-1963...
16 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96781)
H iệp ước sơ bộ 6/3/1946 [Convention priliminaire de 6 mars 1946] là văn kiện ngoại giao đầu tiên ký giữa Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa [VNDCCH] với đại diện Cộng Hòa Pháp tại Đông Dương, qua trung gian chính phủ Trùng Khánh. Mặc dù chỉ có tính cách tạm thời, văn kiện này công nhận sự hiện hữu của VNDCCH. Nó chính thức cải biến, nói theo các viên chức Bri-tên và Pháp, một thực thể chính trị “sinh ra trong hỗn loạn” thành một chính phủ lâm thời, của một “nước tự do” [un état libre] “có quốc hội, quân đội, tài chính và ngoại giao riêng,” nằm trong Liên Bang Đông Dương và Khối Liên Hiệp Pháp.( 1)
15 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 108460)
N hạc sĩ Phạm Duy có cái nhìn xuyên suốt, không rào cản so với nhạc sĩ cùng thời. Người lắng nghe giao thoa những tiến triển nền âm nhạc Việt so với thế giới từ những năm 1930 cho đến nay.Từ cái bắt gặp đầu tiên trên bộ đồ bà ba xanh, đôi mắt sáng trên vành tai thính âm tài hoa ấy. Nhạc sĩ Phạm Duy chợt cười, nụ cười nhéo mắt luôn điểm lại con người ấy từng nốt nhạc vượt không gian thời gian. Hồn nhiên Phạm Duy cười nói: : “Tôi có hai con mắt, một con trái mắt tỉnh tảo thực tế với dòng đời. Và mắt phải luôn làm việc sáng tạo.” Cuộc phỏng vấn sau đây ghi lại một vài nét về cuộc đời nhạc sĩ Phạm Duy với thế hệ trẻ tại Việt Nam đang muốn cùng ông bày tỏ tâm sự.
14 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 103371)
T rong lịch sử tranh đấu giành độc lập của dân tộc Việt Nam trong thế kỷ hai mươi, hai lần nước ta đã được các nhà cầm quyền đương thời chính thức tuyên bố độc lập. Lần thứ nhất vào ngày 11 tháng 3 năm 1945 bởi Hoàng Đế Bảo Đại và lần thứ hai bởi Chủ tịch Chính Phủ Lâm Thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Hồ Chí Minh vào ngày 2 tháng 9 năm 1945. Hai lần cả thảy, nhưng đa số người Việt chỉ biết hay chỉ được học có một lần. Họ chỉ biết có bản tuyên ngôn của Hồ Chí Minh ngày 2 tháng 9 mà không biết bản tuyên ngôn của Bảo Đại ngày 11 tháng 3. Lịch sử do đó chỉ được biết có một nửa thay vì toàn vẹn.
11 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96612)
T rần Hoài Thư đến với văn chương rất sớm, sớm hơn truyện ngắn đầu tay Nước Mắt Tuổi Thơ đăng trên tạp chí Bách Khoa năm 1965. Và nếu phân chia các giai đoạn văn học miền Nam theo cách của Võ Phiến (xem Văn Học Miền Nam, tập tổng quan, nxb Văn Nghệ, Hoa Kỳ 2000) thì Trần Hoài Thư được xếp vào ( Những Cây Bút Trẻ , theo cách gọi thời đó) giai đoạn 1964-1975 giai đoạn mà chiến cuộc bắt đầu bùng nổ dữ dội.
11 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 126086)
Đ ó là Tetbury, một thành phố thơ mộng nằm về phía nam Luân Đôn khoảng 200 cây số (?).Tôi chỉ nhớ phải mất ba giờ lái xe để đến nơi. Thành phố nhỏ, những con đường dốc, hẹp. Nhà với mái xuôi nhọn hoắt, nằm liền nhau, phần lớn mở shop bày bán đồ cổ, quán ăn uống, tiệm cà phê.
08 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 111223)
... k ể từ hôm nay(Oct 8-2011) , người ta không còn mua vi cá ở California được nữa. Thống Đốc tiểu bang California đã ký ban hành luật cấm thủ đắc và bán vi cá nhập cảng vào California. Trong bản tuyên bố sau khi ký ban hành luật, Thống Đốc Jerry Brown nói rằng việc cắt những vi của những con cá mập còn sống và ném thân chúng xuống biển không những là hành động tàn bạo mà còn làm ô nhiễm nước biển.
07 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 109726)
T in Stockholm - Thi sĩ Tomas Transtromer của Thụy Điển đã được chọn trao giải Nobel Văn chương. Đây là lần đầu tiên trong vòng 30 năm giải Nobel Văn chương được trao cho một người Bắc Âu.
07 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 119045)
T in Stockholm – Thi sĩ nổi tiếng Tomas Transtromer đã được chọn trao giải Nobel Văn chương sau khi bị đứt mạch máu não cách nay 20 năm. Tai biến đã làm giới hạn khả năng nói chuyện của thi sĩ, nhưng không làm giảm khả năng viết lách.