- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thống Muội

25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 80612)

FLORENCE DUGAS

Cổ Ngư chuyển ngữ

Thống Muội

 

nguyên tác: Dolorosa Soror [a]

(trích đoạn tiểu thuyết)

 

 

Lược truyện - Nhận định về tác phẩm và tác giả

florencedugas-contentỞ tuổi mười chín, người ta biết gì về tình yêu? Florence gặp JP, người giúp cô khám phá ra ma lực cuả khổ hình: trong sự đau đớn và nhục nhã, có niềm thống khoái. Và từ những lằn roi hằn vết trên thân thể, Florence tìm cách tự hiểu mình, chấp nhận mình, tự mổ xẻ mình. Florence còn lôi kéo Nathalie, một thiếu nữ được JP giới thiệu cho Florence, vào một cuộc tình bạo dâm-khổ dâm không khoan nhượng. Hành trình tìm kiếm sự thật cuả Florence chỉ gói gọn trong vòng vài tháng, nhưng dữ dội và tuyệt vọng, đã lật nhào tất cả và để lại trong tâm khảm cô những dấu ấn không thể xoá nhoà. Nathalie, dị bản cuả Florence, đã không tránh khỏi cái chết.

 

Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội, đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.

 

Vào truyện

Tôi có yêu em không? Không gì có thể làm tôi quên được đôi tay hay khoé miệng em, không gì có thể khiến tôi chấp nhận được sự ra đi của em, kể cả việc chuẩn bị tang lễ, hay với những dòng chữ này, tôi viết để cố phục sinh em. Em có yêu tôi không? Người ta có yêu người thương mình không? Em ở đâu đến? Một tối nọ, JP dẫn em đến theo lời yêu cầu của tôi, để làm người mẫu chụp hình. Em ơi, em đâu rồi? Cái chết của em đã chia cách chúng ta, nhưng cái chết của tôi rồi cũng sẽ không kết hợp mình lại với nhau được nữa. Và tôi, tôi đang ở đâu?

Điạ ngục, hình như vậy…

Những người nữ bị đày, bị đoạ…

 

Ngoài đường, tôi hay thấy trước mặt mình nét người thon cao của em, dáng đi nhún nhảy đặc biệt của em, bờ vai trần rất tròn làm vải áo cứ trượt trên da - em kiên nhẫn kéo hoài về phiá cổ bằng một động tác nhịp nhàng quen thuộc - với sóng tóc trên vai… Và, khi tôi đến gần bên, lọn tóc mai vàng sáng dán vào chiếc má phính, làm liên tưởng ngay đến đôi mông đầy… Tôi dấn bước, vượt qua mặt và quay lại nhìn. Không phải em, chắc chắn là như vậy rồi. Chỉ có trong tiểu thuyết, người ta mới trở về từ cõi âm. Tôi nghĩ đến Eurydice [b]. Ảo ảnh và sự thất vọng, đó là tất cả những gì còn lại nơi tôi, để luôn được bên em. Cách tôi chọn để mãi mãi thuộc về em. Là em. 

 

Chương 1 - Nỗi đau bằm đỏ [c]

Tháng Chín

Tôi đã cố yêu bọn đàn ông, như thể làm đàn bà thì phải yêu đàn ông, cho phải đạo. Khi tôi nói «bọn đàn ông», có nghiã là, chưa quá hai mạng, và ở những thời điểm khác nhau, vì tôi vốn không thích sưu tầm, thu thập, lại cũng chẳng khoái chuyện lập đi lập lại. Yêu hử? Lúc mười chín tuổi, người ta biết gì về tình yêu?

Rồi anh ấy đến, để chút nữa tôi sẽ kể thêm. Lúc đó, tôi đang vừa học đại học vừa đi tập kịch. Giọng nói của anh ấy ngân lên những âm điệu đam mê lẫn xa cách. Chính cái khoảng cách, cái kiểu giữ kẽ của anh ấy lại quyến rũ tôi.

Anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy diễn, dạy tôi diễn - đạo diễn đời sống thực cuả tôi (*)[1].

 

Cho tới lúc đó, tôi cố tỏ ra nghiêm túc trong những mối tình phù du cuả mình. Như một bà Bovary[d] dỏm, từ bốn năm nay, tôi cứ khư khư ôm lấy cái thói đa sầu đa cảm và, nói gì thì nói, cái thói uỷ mị này cũng không đủ để giúp tôi sướng ngất khi mấy thằng bồ quấn chằng vào người.

Có một điều mà cả lũ đàn bà con gái đều biết: chính mình tự gây được nhiều khoái cảm hơn là do mấy thằng kép hờ mang lại. Vậy mà, có khi họlại nghĩ mình có lỗi, khi chỉ cảm nhận được tí chút tê mê từ những hành động vụng về của bọn kia, vì, họ cứ bị nhồi sọ mãi bằng luận điệu: đấng mày râu là đấng toàn năng, toàn quyền (*)[2]. Gập người xuống phục dịch. Kết quả, chỉ làm bọn đực rưạ xuất tinh nhanh hơn, còn lũ đàn bà thường chỉ mới lơ lửng nửa chừng xuân, đã chưa tới bến…

Tôi cũng giống họ thôi: tự buộc tội, cứ nghĩ mình lóng nga lóng ngóng, chỉ vì đã chán, đã ngấy tận cổ.

 

Với JP, tôi lại chẳng bao giờ thấy nhàm, kể từ lần đầu tiên.

 

Thực ra, tôi và anh ấy đồng tính luyến ái. Không ái nữ, nhưng đúng là ái nam.

Tôi muốn nói… Ai cũng nghĩ mình mang thêm trong người một phần phái tính khác. Thế này nhé: Với JP, tôi giống như một thằng lỏi khoái bọn con trai - hay về sau này, với Nathalie, tôi giống một đứa con trai mê lũ con gái.

Tại sao cha mẹ lại nặn tôi ra là gái? Chỉ tính toán sai một tí tẹo, thế là cả đời dài lãnh đủ, không cách gì sửa chữa được!

JP thì lại dạt dào nữ tính - nữ tính cuả những cô nàng chỉ biết yêu có mỗi đàn bà.

Đẹp đôi đấy chứ…

Còn con bé Nathalie, con đĩ rạc, chiụ nhận làm gái với lũ con gái và cả với bọn con trai. Mở banh ra cho hết thảy. Hứng trọn tất cả mọi tánh thói kỳ khôi. Hồn nhiên đồi bại như mèo mả gà đồng.

Chẳng có gì là gàn dở hay tư duy trong tính cách cuả Nathalie cả: cũng giống như cây cỏ vậy thôi, chiụ đựng ngón vuốt ve lẫn cơn bạo cuồng của gió với cùng một vẻ nồng nhiệt như nhau.

Thật ra, đó chỉ là những gì tôi nghĩ trong đầu. Sau này, tôi mới hiểu thêm rằng, con bé lúc nào cũng vác một nỗi tuyệt vọng khổng lồ bên mình, một tội lỗi nứt toác không gì có thể ân giảm, gỡ xoá đi được. Đau khổ quá, con bé chỉ còn biết cách dùng chính thân xác mình để trút tháo nỗi niềm.

 

*

 

Ngày ghi danh, vừa mới bắt chuyện trong hành lang lầu bốn trường đại học, JP và tôi đã nhận chân ra nhau ngay.

Thời đó, tôi có một thằng, tạm gọi là bồ. Tôi đã ngủ với hắn ba lần, lần đầu cho biết, lần thứ hai để tự thuyết phục mình, và lần thứ ba để quên cái chuyện thuyết phục thuyết phiếc vớ vẩn đó đi. 

Thằng bồ chịu khó lấy tay ve vuốt tôi hàng giờ hàng giờ, rồi còn nào hôn vào gáy, nào nói yêu tôi. Chán ốm người! Tôi, lạimuốn hắn chiếm mình thật nhanh, thật hung, nhất là đừng có tìm cáchlàm tôi kích ngất - tham vọng ngửi không nổi của đa số đàn ông, cứ nghĩ là điều đó sẽ miễn thứ hết cho cái tội ích kỷ của họ…

Thằng bồ hay gọi điện thoại cho tôi, lảm nhảm hoài cái điệp khúc mùi mẫn cũ mèm (*)[3], rủ tôi đến vài buổi chơi nhạc mờ ám ở mấy khu ngoại ô phức tạp, và chẳng còn khuấy động nổi những giấc mơ của tôi nữa.

 

JP khác xa. Anh ấy lớn tuổi hơn - gần gấp đôi tuổi tôi. Sự mỉa mai lộ ra trong mắt anh qua hai tia nhìn phối hợp: châm biếm và tự hạ giá mình. Anh ấy làm yên tâm, đồng thời gây nghi ngại.

Người ta biết anh ấy dám làm gì, nhưng lại nghi ngờ khả năng thực hiện của anh ấy.

Trong khóa học, chúng tôi quen biết nhau đủ để anh ấy đánh trượt tôi. Mãi sau này tôi mới rõ, đó chính là cách anh ấy hay dùng nhất để kết thân. Lúc đó, tôi bực bội như một con ngốc. Rồi chúng tôi gặp nhau một buổi xế trưa, anh ấy mời cà-phê, đề nghị tôi ngồi làm mẫu, và ba ngày sau, chúng tôi ngủ với nhau.

 

Anh ấy đến tôi khoảng sáu giờ chiều một ngày tháng chín đẹp trời, với champagne ướp lạnh và một lô lỉnh kỉnh thiết bị nhiếp ảnh. Anh không sử dụng ngay ngày hôm ấy, chỉ bố trí mọi thứ đâu vào đấy, cẩn thận, tỉ mỉ, và để nguyên như thế. Phần tôi, ngồi yên trên chiếc giường lớn mạ kền chiếm gần nửa căn gác. Chúng tôi cụng ly…

Một lúc sau, anh ấy nhìn, cứ như mới trông thấy tôi lần đầu tiên, rồi nhã nhặn yêu cầu tôi cởi quần áo. Còn anh thì không, vẫn e dè giữ ý giữ tứ với bộ jeans trên người. 

Paris cuối thu năm ấy thật ấm. Trần truồng giữa phòng, tôi ngồi yên, lòng bàn tay ẩm, lòng bàn chân cũng vậy, chẳng mát hơn chút nào khi đặt lên nền gạch lạnh. Không biết làm gì với hai tay - tôi đã học bao nhiêu điều về cách dùng chúng trên sân khấu - tôi đặt tay lên hông và hất vai, ngả người ra sau. Dị hợm. Anh ấy đứng dậy, đến khép lại cánh cưả sổ. Tiếng động ngoài phố đột nhiên ngưng bặt, và giọng anh vang to một cách bất thường giữa sự im lặng đột ngột ấy.

- Em nằm xuống giường. Nằm sấp đấy. Mặt hướngvề phiá cửa sổ nhé.

Tôi cảm thấy nhẹ cả người khi được vùi mặt vào gối…

 

Tôi nghe tiếng anh ấy mở túi. Cảm thấy anh nghiêng người xuống tôi. Anh khẽ cầm tay tôi và lần lượt trói từng bàn tay một vào những thanh sắt đầu giường bằng mấy sợi dây da mảnh đã được chuẩn bị từ trước. Anh xiết thật chặt, để tôi hiểu rằng đây không chỉ đơn thuần là một trò chơi, và những ngón tay của tôi vội vã xoè ra cụp vào y như mấy cái chân gà. Tôi biết: có điều khác lạ sắp xâm chiếm lấy đời mình.

Không một giây phút nào tôi nghĩ đến chuyện chống đối, bởi vì tôi cảm thấy mình hoàn toàn tự do để từ chối, do đó, có hoàn toàn tự do để chấp nhận.

 

Anh ấy vuốt vai, miết gáy, hôn tôi thật lâu. Môi anh vẽ vệt trên lưng, lưỡi trôi dọc theo cột sống, đổ xuống trũng lưng, len vào giữa mông. Như mèo mẹ nựng niụ con, anh dướn lên, cắn vào vai tôi, day khoảng gáy rồi lại chuồi xuống vùng hông.

Tôi thắt người lại khi anh lấy tay vạch mông; rồi cái cảm giác vừa buồn cười vừa thèm muốn cứ cồn cào gan ruột, khuyến khích tôi mở rộng ra hơn nữa.

Lưỡi anh nhẹ lướt theo rãnh, nhấn, lút trong hậu môn, trở ra, rà sâu vào giữa hai đùi dạng. Ít ai có thể làm tôi dầm dề ướt đến thế. Chúi vào âm hộ, anh dùng tay khẽ vân vê mép ngoài, lưỡi lần tìm hạt thịt, tóc cọ quẹt giữa háng. Tôi co thắt và lại càng mở rộng ra hơn.

 

Anh liếm láp cho đến lúc tôi mê ngất. Anh liếm, mút, cắn, cào, vuốt, hành hạ tôi, lấy tay ấn ngập vào âm đạo tươm tưới xong quay sang ve vuốt hậu môn với những đốt tay sũng ướt, đâm sâu vào, một ngón, rồi hai, ba. Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình có thể mở ra dễ dàng đến thế. Còn tay phải, anh xoa nắn đôi vú đang bị tôi đè dẹp trong chăn nệm.

Tôi xong cơn sướng khoái, anh nhổm dậy, nhưng ngón trỏ vẫn nằm sâu trong âm hộ, những ngón khác vẫn đùa nghịch với vành môi và hạt thịt của tôi. Quằn kéo mấy sợi dây trói tay, tôi giãy duạ như một con ếch mất đầu. Van xin anh buông tha tôi.

Anh vẫn giữ vẻ xa cách thật khó hiểu, làm như những mơn trớn nãy giờ chẳng có liên quan gì đến anh cả, làm như anh đang máy móc nhấn nút, những cái nút mà anh đoán ra cách vận hành mà chẳng cần phải đọc bản hướng dẫn sử dụng.

Đáng lẽ tôi phải căm hận cái thái độ ấy. Đàng này, tôi lại biết ơn anh, đã tránh cho tôi khỏi rơi vào cái mớ tình cảm lằng nhằng và những biểu hiện tự mãn của giống đực. Cùng lúc, tôi thấy mình vừa giống món hàng vừa như ẩn ngữ - một bản văn viết bằng thứ ngôn ngữ khó đọc, khó hiểu. 

 

Anh ngồi ghé xuống giường, quần áo vẫn chỉnh tề, lơ đãng mơn trớn vai và gáy tôi. Tay anh lần lên mặt, ngón đút vào tai, lướt qua miệng, viền quanh môi. Tôi tự hỏi: «Mùi cuả mình đây sao?»

Anh đặt tay lên cổ và tháo sợi dây chuyền vàng có móc khoen nhẫn của bà tôi, kỷ vật duy nhất của bà mà tôi còn giữ được. Tức khắc, tôi đoán ngay ra anh ấy định làm gì. Hoảng loạn.

Anh thò vọc, nhấn một đốt tay vào sâu trong âm đạo, bấu nhè nhẹ lên vành trong, miết khẽ hạt thịt. Anh lấy ngón cái tẩm đẫm trong âm hộ rồi ấn tọt vào hậu môn.

Hình như thời gian ngưng lại, vừa đủ để tôi phơi mở ra hơn theo những mơn trớn dần trở nên quen thuộc của anh. Bỗng vút một cái, anh quật mạnh sợi dây chuyền xuống mông tôi.

Một sự đau đớn dữ dội, mới mẻ, một điều gì đó mà tôi chưa từng biết, nhưng lại nhắc nhớ, dựng dậy từ sâu thẳm những tàn dư. Một vết bỏng ba mươi phân, với hơi nóng tức khắc lan toả ra chung quanh. Tiếp ngay cú thứ hai. Cú thứ ba.

 

Không cắn răng chịu đựng nữa, tôi gào lên. Không phải để phản đối: chỉ đơn giản gào thét, tiếng thét của thịt da bị hành hạ. Vì kiêu hãnh, tôi đã cố gắng nín nhịn, cố đếm nhẩm trong đầu từng cú một, để thoát khỏi hiện tình… Nhưng không gượng nổi, ngay sau đó, tôi khóc rống, những cú quất liên tiếp xả xuống từng lằn song song nhau, từ hông đến đùi, và tôi hoàn toàn bị nỗi đau chiếm ngự. Tôi van xin anh ấy dừng tay, không đắn đo suy nghĩ gì nữa cả (*)[4].

 

Dĩ nhiên, tôi đã tự hỏi tại sao mình lại để anh ấy hành hạ như vậy, tại sao tôi lại còn nghiêng hẳn người ra chờ cú quất kế tiếp, tại sao tôi lại còn cảm thấy kiêu hãnh một cách quái đản khi bị tả tơi như vậy. Chỉ còn biết tự trả lời. Tôi khóc vì đau, nhưng cũng vì, ở bên dưới sự đau đớn rõ rệt kia, còn dâng lên từng đợt trong tôi cả một huyệt sâu đầy những nỗi kinh hoàng bị vùi lấp, mà một ngày nào đó, chính tôi phải tự giải thích cho mình hiểu. Ở trận đầu này, tôi nghẹn ngào nức nở như khi còn bé và không sao kìm nín nổi, nước mắt nối tiếp nước mắt nối tiếp đòn roi. 

Đột nhiên, tôi nhận ra anh đã dừng tay, và tôi chỉ còn là một vết thương mênh mông ướt đầm nơi khoảng giữa thân thể. Tách rời khỏi cái đau toàn diện ấy, là cảm giác nhức nhối riêng biệt nơi hai cổ tay bị trói.

Có một sức nặng đè xuống giường, giữa hai đùi tôi rộng mở. Anh ấy chồm lên tôi nhưng không đè xuống, vạch mông bằng một tay… Anh đặt đầu dương vật vào hậu môn tôi và chầm chậm đẩy vào, để tôi cảm thấy rõ ràng từng giây từng phút một là anh đang ép tôi phải dâng mình làm vật hy sinh.

Chưa bao giờ tôi làm tình như thế cả. Mới vưà đây thôi, ngay cả những ngón tay của anh cũng đã làm tôi hãi hùng, dù sau đó, tôi không còn cảm thấy như thế nữa.

Thật kinh khủng khi mũi khoan nhọn đục thông lối vào - một khoảng lặng trước khi anh đè nặng và đánh bại tôi, nhục nhã nhưng kiêu hãnh vì đã bị chinh phục. Và tôi cảm thấy cái khối thịt cứng như thép ấy xuyên thẳng vào mình, càng lúc càng sâu. 

Âm đạo có đáy. Một thằng đàn ông chơi chị, trừ phi của hắn bé như Tom Pouce[e], sẽ thấu đáy nhanh chóng. Ngay cả cái tư thế mà chị khứng chịu còn làm chuyện đó xảy ra lẹ hơn nữa - chân quắp vào cổ hắn, cán chổi cuả hắn chọc sâu vào chị. Và hắn không thể nào vào sâu hơn nữa, ngay cả khi hắn tưởng rằng có thể thực hiện được với từng cú thúc hung bạo, ngay cả khi chị phơi bày hết cỡ, mở rộng hơn bất cứ một ả đàn bà nào khác. Âm đạo là ngõ cụt. Dead end.

Hậu môn không có đáy. Dù của quý của hắn có lớn dài cách mấy đi nữa, dù tính khí của hắn có hung hăng, điên khùng cách mấy đi nữa, chị vẫn còn giữ được trong mình những khoảng trống khao khát, những vực sâu khuất lấp, niềm bí mật. Của anh ấy to khổ hơn nhiều so với hai thằng bồ cũ của tôi, mặc dù cái ấy của tụi nó cũng không đến nỗi tệ. Và anh đâm sâu như muốn xuyên tận tim tôi. Tôi cong ưỡn người, mông chổng cao để anh có thể vào sâu, sâu thêm, sâu hơn nữa.

 

Chịu nhục hình cọc nhọn đâm xuyên. Từ đó, tôi miệt mài hiến thân cho bọn đàn ông ẩn mặt dấu tên, dâng mình cho những rễ cái chắc khoẻ nhấn lút giữa hai mông, cắm cứng vào khoảng tối ám - mất hút trong tôi, như đã hoàn toàn thuộc về tôi, biến thành một phần thân thể tôi. Nhưng không một cuộc truy hoan nào đã để lại được nơi tôi cái cảm giác mới lạ của lần đầu tiên này, cái cảm giác khám phá ra những khoảng không gian còn trinh nguyên trong vòm vũ trụ-tôi.

Đút đít: còn từ nào khác nữa không? Tôi thấy rất rõ hình ảnh chày thịt anh mất hút vào giữa tôi ẩm tối, tôi đoán trước được lúc nguồn hoan lạc của anh tuôn trào, đặc trắng, ấm nóng giữa lòng hang thẳm (*)[5]. Với cái cảm giác bỏng rát trên thịt da tơi tả trộn lẫn vào độ lạnh băng tan giữa gan ruột, tôi kích ngất như chưa bao giờ từng. Giống bàn tay bóp chặt, hậu môn tôi thắt thít lấy dương vật anh, giữ sâu trong lòng - khoan khoái mút sạch, rút hết nhựa sống đổ ra từ mũi cọc đã xuyên xóc lấy tôi.

 

Sau đó, anh nghiêng người tháo dây trói cho tôi. Nghe tiếng anh vào phòng tắm, tiếng nước vòi sen.

Tôi rã rời. Tan loãng. Và sau khi anh đi rồi, mới nhận ra mình đã đái ướt cả giường trong khi sướng khoái.

Tắm xong, anh đến bên tôi, áo quần tươm tất, nhưng, trước đó, anh có cởi đồ ra không, hay chỉ đơn giản là để đi tắm? Anh nâng đầu tôi lên, khẽ hôn lên trán, rồi mắt, và môi. Chúng tôi trao đổi với nhau vài câu vô thưởng vô phạt. Anh nói sẽ nhờ tôi ngồi làm mẫu chụp hình trong một dịp khác. Anh đi ra cửa, tôi theo, hôn anh, ngực trần run rẩy vì chạm vào làn da thuộc lạnh lẽo của áo khoác ngoài. Anh luồn tay vào giữa háng tôi, và tôi muốn cho anh thấy mình đang ẩm ướt đến nhường nào. Tôi quỳ xuống, kéo quần anh, ngậm đầy miệng cành nhánh còn đang cong rũ.

 

Khoan khoái thấy nó cương dần lên. Khoá thắt lưng toòng teng cạ vào má tôi. Tay anh túm chặt lấy tóc tôi quăn rút từng lọn. Lần đầu tiên trong đời, tôi hân hoan nuốt hết dòng keo sữa. Anh đi ngay sau đó.

 

Tôi vào phòng tắm.

 

Trừ mắt hoen đen và môi bóng nhẫy, khuôn mặt tôi chẳng có gì khác lạ cả. Người ta có thể biến đổi một cách toàn diện mà không để hằn lại chút vết tích nào hay sao? Chỉ có cườm tay đỏ vệt.

Tôi quay mình, xoay kính để nhìn được phiá sau lưng. Từ hông đến đùi, người tôi vằn vện những lằn tím bầm chồng chéo nhau, nối dài, lẫn lộn. Những lằn trên mông trắng rõ nét hơn ở lưng hay đùi nâu đỏ, vì làn da tháng Chín cuả tôi hãy còn rám nắng hè. Đếm được khoảng bốn mươi lằn song song. Mỗi lằn, như một hình ảnh trùng chặp của đoạn phim, một dòng ghi chú bên lề trang sách. Da hơi tróc, sưng phồng nơi có vết miếng khoá dây chuyền móc vào.

Tôi không nhớ có bảo anh đeo nó lại vào cổ trước khi rời phòng không? Tôi lại nhìn mình lần nữa trong gương. Chiếc nhẫn vàng, đã xỉn, đong đưa giữa đôi vú, như mọi khi.

Đúng vào lúc đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm kiêu hãnh đã bị đánh vằn vện, cái cảm giác có được kể từ ngày ấy, mỗi khi nhìn thấy mình trong gương, thịt da bầm dập. Hôm sau, đã hết đau. Chỉ còn lại trên da những chứng tích vẽ vệt ngang dọc. Mấy ngày nữa, tôi vừa dửng dưng vừa thích thú theo dõi những vết xước lặn dần. Chỉ còn sót lại đây đó vài đốm xanh mờ, rồi da liền miệng, trắng ngần, như khát khao một cuộc hiến tế mới.

Tám ngày sau, anh ấy gọi lại cho tôi. 

 

FLORENCE DUGAS

Cổ Ngư chuyển ngữ

Paris 02.2004 

(Đã in trên HL 81)


[1] (*) Nhớ nhé: tôi diễn kịch, vưà để tự nhận diện, vưà để tự vấn – như những mặt nạ vũ hội hoá trang: không bao giờ «để vui chơi». JP dựng kịch liên miên. Tạm gọi là anh ấy tự tìm kiếm mình không ngưng nghỉ, và vẻ tự tin cuả anh ấy (gần với sự dửng dưng, lãnh đạm, mà bạn sẽ thấy ở những trang sau) thật ra chỉ là một cách để gây sự chú ý nơi người khác mà thôi. Nếu chúng tôi còn yêu nhau, chính vì còn có dịp lần lượt thay phiên nhìn nhau diễn bên cánh gà. Trừ những dòng này, tất cả những chú thích ở các trang kế tiếp đều do JP ghi. Tôi đã yêu cầu anh ấy làm điều đó khi đọc quyển truyện này. Tôi không bôi xoá một dòng chú thích nào cả. Nhưng tôi cứ tự hỏi, chẳng hiểu tại sao anh ấy lại ghi chú ở chỗ này mà không ở nơi khác…

 

 

[2] (*) Truyện cuả Florence giăng mắc những câu trích dẫn từ các kịch bản, có lẽ do ảnh hưởng bởi quá trình đào tạo và việc diễn tập trên sân khấu; đã thấm nhập cả vào đời sống thực cuả cô ấy.

 

[3] (*) Florence đã sớm bị rơi vào cái mà tôi gọi là hiệu ứng-trích dẫn. Ở mỗi câu, mỗi thái độ, người ta lại phát hiện ra việc cô ấy cứ bỏ bừa những thứ vay mượn vào mạch văn mà chẳng mở ngoặc đóng ngoặc gì cả. Những lời yêu đương cứ nối lấy nhau như một bài vè bất tận. Các cử chỉ, điệu bộ được mô tả rất tuồng, cứ y như của một người nào đó viết cho một người nào đó diễn, không liên quan gì đến cô ấy cả. 

 

[4] (*) Khi tôi so sánh vài trò khai vị này với những gì Florence đã chiụ đựng sau đó, và đến phiên chính cô ấy thực hành trên Nathalie, tôi thấy có hơi quá, khi cô ấy nói đến sự đau đớn. Thật lạ lùng, Florence viết như đây là lần đầu tiên, như cô ấy sao chép lại một quyển nhật ký ghi từ ngày này qua tháng nọ, chỉ biết hôm nay mà không biết những gì sẽ xảy đến trong mấy ngày sau đó. Khi Florence viết những dòng này, làm như cô ấy không biết rằng, vài tuần sau, cô ấy đã bị đánh đến bật máu. Làm như cô ấy không nhớ rằng, thỉnh thoảng, thời chúng tôi còn gặp nhau với những lý do rất chính đáng - công việc chẳng hạn, khi chúng tôi cùng hiệu đính lại kịch bản và xem xét lại cách bố trí sân khấu cho vở Oedipe cuả Sophocle, vở kịch cô ấy muốn dựng, tôi đã bảo Florence vén cao váy trước khi chia tay, và quật xuống roi thúc ngựa hay roi gân bò, để những vết tích này sẽ cặp kè theo cô ấy cho đến tận lần hẹn sau. Để khi lên cầu thang, lấy thang máy hay đi ngoài đường, cô ấy có cảm tưởng mọi người sẽ chòng chọc nhìn vào những vết bỏng sót ẩn hiện dưới lớp vải mỏng đang mặc trên người - cảm giác vưà ngượng nghiụ vưà kiêu hãnh - nhưng thật ra thì, phố xá lãnh đạm, thiên hạ dửng dưng.

 

[5] (*) Tự nội soi, ngày xưa người ta gọi như vậy. Florence hay nhìn thấu phần trong thân thể mình: thấy được từng tia sệt ngậy phủ kín vách màng nhầy thẫm đỏ, tươi ửng lên vì những lần rút ra đâm vào. Một ngày kia, liên tiếp bảy hay tám gã đàn ông đã xuất tinh trong miệng Florence, như cô ấy sẽ kể lại ở những chương sau, cô ấy nói với tôi: đã thấy rất rõ việc bộ máy tiêu hoá hấp thu loại nước cốt mới lạ này và sau đó, tràn ứ chất đạm của giống đực.



[a] Dịch từ nguyên tác Dolorosa Soror, tiểu thuyết đầu tay của Florence Dugas, nxb Blanche, có thể xem bản dịch Anh ngữ Sad Sisters của Marti Hohmann. Florence Dugas đã viết các tiểu thuyết Post-Scriptum và L’Evangile d’Eros. [Cổ Ngư]

 

[b]Eurydice: vợ của thi-ca-nhạc sĩ Orphée, chết vì bị rắn cắn. Orphée xuống tận điạ ngục tìm Eurydice, nhưng vì quá yêu vợ, quên lời dặn, đã quay lại nhìn Eurydice trước khi nàng bước chân qua khỏi ngưỡng cưả điạ ngục. Orphée mất người yêu mãi mãi (theo thần thoại Hy Lạp). [Cổ Ngư]

 

[c] tiểu tựa của Hợp Lưu

 

[d] Bà Bovary: tác phẩm quan trọng cuả nhà văn Pháp Gustave Flaubert (1821-1880). Xuất bản năm 1857, tiểu thuyết «Bà Bovary», với nhân vật chính cùng tên, đã khuấy động dư luận một thời. Truyện kể về cuộc đời Emma Rouault, xuất thân từ một gia đình giàu có. Được nuôi dạy ở trường dòng, cô lơ lửng trong một thế giới ảo mộng do đọc quá nhiều tiểu thuyết diễm tình. Lấy chồng, tên Charles Bovary, Emma va chạm với đời sống thực, nhanh chóng vỡ mộng. Sau đó, bà Bovary lần lượt có hai người tình là Rodolphe và Léon. Với Léon, bà Bovary đã mượn một món tiền lớn để chi tiêu. Khi bị đòi nợ, bà Bovary tìm đến Rodolphe và Léon để yêu cầu được giúp đỡ, nhưng cả hai đều quay lưng. Tuyệt vọng, bà Bovary tự tử bằng thạch tín. [Cổ Ngư]

 

[e] Tom Pouce: chú bé tí hon, chỉ cao bằng ngón tay cái cuả người lớn, nhưng rất thông minh, lanh lợi. Có nguồn gốc từ thời Trung Cổ, truyện Tom Pouce được nhà văn Pháp Pierre-Jules Stahl (1814-1891) viết lại thành tiểu thuyết có tính cách giáo dục thiếu nhi, mang tưạ đề «Những cuộc phiêu lưu cuả Tom Pouce». [Cổ Ngư]

Phần cước chú (a) (b) (c) (d) (e) là ghi chú của dịch giả

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 84211)
Q ua chiến tranh, Việt Nam đã chịu biết bao đau thương tan nát. Bằng những hình ảnh và những trang viết, Hợp Lưu 113 sẽ đưa chúng ta một lần nữa... lội qua chiến tranh. Nhìn lại, không phải để đào sâu thêm sự thù hận bởi biên giới chính trị, mà để suy nghiệm về cuộc chiến Việt Nam như những “trận hậu chấn” dần dần tan vào lịch sử...
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 120323)
K hông còn gọi là vũ khí, một khẩu colt giữa điệp trùng AK chỉ còn để yên tâm biết trong tay có bạn giữa mịt mùng núi rừng không tìm ra lối đi
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 85041)
... D ạo ấy tôi là người yêu của lính. Ban đầu là thiếu úy thông dịch viên chiến trường, xong tụt xuống chuẩn úy Quân Trường Thủ Đức, rồi leo lên trung úy Quân Y, chặp sau đại úy Hải Quân, cuối cùng trở lại hàm thiếu úy binh chủng Thủy Quân Lục Chiến. [...] Mấy tay này, tiếc thay, chết như sung rụng. Tôi ôm nỗi buồn góa phụ cô đơn rên rỉ nhạc Trịnh anh nằm xuống sau một lần đã đến đây ...
02 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 119023)
l úc chúng mình cùng ưu tư chung một đoạn cuối tiếng ve rền nuối tiếc em lẩm cẩm hỏi về điều kỳ diệu của mùa xuân tôi vội nén lại một mùa xuân thất sủng...
01 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 84998)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97402)
C on gái lớn của chúng tôi lấy chồng đã nhiều năm, có hai con. Ông bà thông gia theo đạo Phật. Ông là cư sĩ của một đạo tràng và ăn chay trường từ mấy chục năm qua. Vốn là một dược sĩ, nhưng ông lại nghiên cứu về đạo Phật và có bằng cử nhân Phật Học của trường đại học Vạn Hạnh, Saigon. Kỳ nào có ông đến giảng pháp lý là được nhiều người đến đón nghe. Chúng tôi không phải Phật tử thuần thành, nhưng mỗi năm cũng đi chùa mươi lần và ít khi bỏ lễ Giao Thừa trong đêm trừ tịch.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 103609)
T ôi sinh năm 1991 — năm Liên Xô tan rã, người bố quân nhân oai hùng của tôi phải rời quân ngũ vì có người thân vượt biên, hoen ố lí lịch trong sạch mấy đời bần nông của gia đình.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 120948)
(tưởng niệm nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang) đ à lạt của một thời mệt nhọc một thời chiến tranh đi qua tuổi trẻ việt nam những đêm thức trắng
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 95146)
L ời tác giả : Viết Ký ức Hà Nội, tôi xem như là một sự đối thoại với Hà Nội, ba mươi sáu phố phường của chị Ban Mai. Cái nhìn của tác giả Ban Mai là của một người phương Nam về Hà Nội với nhiều suy nghĩ và ưu tư. Còn tôi, là cái nhìn của một người trẻ đã từng sống và học tập ở đây...
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 105061)
T ôi và nhà thơ Trần Hữu Dũng hiện lưu giữ khoảng 200 số tạp chí Văn, nói không phải “khoe”, đó là một số lượng không phải nhỏ. Có người gạ mua với giá cao, nhưng tôi không bán, bạn tôi tiến sỹ khảo cổ Nguyễn Thị Hậu yêu đồ cổ nói bán làm gì; dĩ nhiên có thể copy lại để lưu giữ, tuy vậy đọc bản chính vẫn sướng hơn.