* Viết tặng linh hồn Nhà báo Đặng Ngọc Khoa
Buổi chiều mưa vụt tắt
Tôi vớt điểm những vì sao là lững nơi chân mây.
Mười ba giờ bốn mươi
Một người tắt đi hơi thở theo mùa khô
Cạn nước bất động nằm.
Sấm chớp rung câu thơ tôi
ánh sáng vàng lộng hút linh hồn anh xa…
Tia màu xanh tím vịn những đôi mắt trần ướt
Khô bởi gió nhân gian ngàn năm lượn trên đồi
Anh về căn nhà màu xanh hạnh phúc
Nơi đây anh đang đập đất
chân lên trên nền trở về
với thứ sóng hình cầu vòng hư không
Mười ba giờ bốn lăm
Thân xác anh pho tượng uy nghiêm
Trong cơn đau lẽ nào cánh diều mở ra đôi mắt mở
Đón anh chào đời…
Gió rừng ủ xác người cơn mê chiếu rọi
Anh nằm xuống cõi lạ thắp ánh lửa sống
không đón chào ông mặt trời mỗi ngày
sự sống tắt.
Mười ba giờ năm mươi
Anh nghe tiếng va cọ xác hồn
đê mê màu vi khuẩn.
Tôi đau xót như con sâu trắng quẫy vùng
Ướt chồi giấc mơ siêu thoát ngọc khoa
mùa sẽ sinh sản
Huỳnh Lê Nhật Tấn