LTS: "Thơ của Quỳnh" là tên thường được ghi dưới những bài thơ của Nguyễn Dạ Quỳnh trên blog và Face Book, cô sinh năm 1994 ở Sài Gòn, hiện đang sống và làm việc ở Swansea, United Kingdom trong lĩnh vực Art & Design. Thơ của Quỳnh nhẹ nhàng hồn nhiên và sâu lắng. Với thơ của Quỳnh bạn có thể sẽ tìm thấy chính mình đâu đó ở một thời tuổi trẻ.
Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của người thơ mang tên Nguyễn Dạ Quỳnh.
Tạp Chí Hợp Lưu
NƠI CHỈ CÓ ANH VÀ EM
có những ngày buồn
ngày những dòng sông rủ nhau đi chết
và biển cũng buồn nên chết theo sông
có những ngày hoang mang
lũ chúng em đứng bên bờ hư thực
những đứa trẻ biết tìm gì trong trang sách
bốn ngàn năm ...
có những ngày mênh mang
đứng bên bờ Đại Tây Dương sóng vỗ
tha thiết nhớ Thái Bình Dương của Mẹ
của Ba
của Anh - người đàn ông xa lạ
mà em rất đỗi yêu thương
đất nước có những ngày buồn
những ngày hoang mang
em thu mình như con ốc nhỏ
nghe tiếng Anh từ phương ấy vọng về
có một nơi vượt qua không gian và thời gian thao thức
vượt qua những lằn ranh hư thực
nơi chỉ có Anh và Em
và Tình Yêu
nhón chân nhẹ nhẹ bước vào
nơi ấy
phải không Anh?
Nguyễn Dạ Quỳnh
KHI NGHE AI HÁT CỎ HỒNG
cỏ hồng vì mặt trời hồng
nóng ấm từ trong đáy mắt
anh dắt em lên đồi thông
buổi chiều nắng chia đỏ rực
chạy từ lưng đồi chạy xuống
tóc bay như một làn mây
cỏ níu lưng chừng cuộc mộng
em níu anh rồi buông tay
buông tay lăn cù xuống đất
giọng cười trong vắt pha lê
cỏ bỗng giật mình đánh thót
nghiêng đầu im lặng lắng nghe
"cỏ hồng vì mặt trời hồng"
bướng bỉnh cãi hoài như thế
anh cười - đáy mắt mênh mông
mùa xuân ngập ngừng tới trễ
có lần em đòi cỏ tím
pha màu anh vẽ được không
mặt trời lim dim đôi mắt
tặng em bảy sắc cầu vồng
chuyện của tụi mình như vậy
mai này anh nhớ em không
khi qua lưng đồi kỷ niệm
bao la một sắc cỏ hồng
Nguyễn Dạ Quỳnh
30.3.17
ĐẠI CA VÀ TIỂU MUỘI
ừ thì chỉ là giấc mơ
đại ca và tiểu muội
chết sặc mùi tiểu thuyết võ hiệp kỳ tình kỳ cục
làm anh mắc cười với những lần con nhóc đòi giơ chân đá ai đó lên mặt trăng
ngồi mơ tưởng chú cuội với chị hằng
anh nói nếu em là phi hành gia thiệt sự có lần bay vào vũ trụ
sẽ thấy chị hằng mặt rỗ chằng rỗ chịt
sẽ chẳng có chàng si tình nào mang tên chú cuội
chỉ là lời nói dối
huyền thoại xưa con nít bị lừa
đại ca là một bài hát vui cho một ngày mùa
lúa chín vàng đồng bầy sẻ bay về nhặt dùm hạt thóc
cô Tấm xưa đi cột võng xoan đào
tiểu muội chỉ là đoá hoa thẹn thùng không dám chạm mặt trời
nở vào đêm
để làm gì
chẳng biết
thiệt vô duyên ...
chỉ là em cũng muốn có một lần
tụi mình như đại ca và tiểu muội
hát khúc tiếu ca và phiêu lãng giang hồ
đừng như đêm lạnh chùa hoang chứa đầy nước mắt
chỉ là em muốn có một lần
đòi hết nợ của một người lỡ hứa
để mang về
cất đó
để mang về
mà chẳng để làm chi...
Nguyễn Dạ Quỳnh
16.01.17
VẼ MỘT MÙA THU
em vẽ mùa thu như trong thơ
Hội An qua cửa Đợi mà chờ
anh về biết có còn gặp lại
trắng áo ngày em vẫn học trò
em xõa tóc dài qua phố Hội
bất chợt con đường thơm hoa chanh
lung liêng mắt bỗng dường như nói
mắt nhớ anh mà ... không nhớ anh
áo bay mát một trời thu cổ
vạt trắng mành trăng thả xuống đêm
ai thắp lồng đèn giăng khắp phố
ai thả sao trời trong mắt em
Hội An dường cứ ở trong thơ
mùa thu em vẽ bến sông chờ
vẽ mưa trắng phố ngày em đến
vẽ một ai về trong giấc mơ
Nguyễn Dạ Quỳnh
DƯỚI TÁN HOA TỬ KÍNH
ở một nơi nhìn qua toà tháp đôi đã từng vươn mình ngạo nghễ
vòm trời xanh
xanh ngắt
chùm mây trắng
trắng như mây
em vói tay chạm vào tím
tím rất xa
em vói tay chạm vào hoa
hoa rớt nhẹ
trái tim non
và tình bỗng rất già
cách một biển xa có người ngồi nghe gió hát
cách một biển xa nỗi nhớ bỗng vỡ oà
Nguyễn Dạ Quỳnh
12.5.19
- Từ khóa :
- NGUYỄN DẠ QUỲNH