DẪU CHẲNG CÒN NHAU
Xin người nghiêng xuống bờ vai
Để tôi tựa hết một ngày bình yên
Thả trôi đi những muộn phiền
Một đời đã lắm truân chuyên ngậm ngùi
Xin người chỉ một lần thôi
Về đây lặng lẽ và ngồi bên hiên
Ru tôi ngủ giấc an nhiên
Ngoài vườn chim ríu rít chuyền trên cây
Lời ru có gió và mây
Có ngày hạnh phúc có đầy xót xa
Có lời yêu rất thật thà
Mà ai đánh rớt hôm qua bên trời
Xin người còn lời đãi bôi
Để tôi vẫn giữ trên môi nụ cười
Đêm nghe tiếng sóng chơi vơi
Lòng không khắc khoải bời bời chênh chao
Dẫu rằng đời chẳng còn nhau
Dẫu rằng nước đã trôi mau qua cầu.
Biển Cát
ĐỔ XUỐNG MÊNH MÔNG
Lạc ta vào những nỗi buồn
Lao xao là những cánh chuồn mong manh
Bay ngơ ngác giữa trời xanh
Nhẹ nhàng điệu vũ xoay quanh rã rời
Rơi nhanh trong gió bời bời
Nước mắt tràn chảy cho vời vợi đau
Bàn tay nào níu xanh xao
Lướt trên những phím đàn xao xác gầy
Tim ta vết cắt đã đầy
Bao đa đoan cõi đời này còn không
Nghiêng vai đổ xuống mênh mông
Một ta lặng lẽ giữa chông chênh ngày.
Biển Cát
Vàng lá rụng mùa lắt lay nỗi nhớ
Mây chùng nghiêng rũ xám tháng mười hai
Xao xác gió đuổi nhau trên cỏ úa
Ngỡ bước chân ai về đó bâng khuâng
Để ta mở tung cửa đứng ngại ngần
Chỉ có gió và mênh mang gió
Thềm rêu phủ ngập ngừng ta ngồi xuống
Muộn màng nghe một mùa lại đi qua
Se sắt lạnh run run bờ vai mỏng
Mắt dõi cuối chân trời chỉ thấy bóng chim xa
Thôi đành nhủ chẳng còn gì sót lại
Cánh buồm nâu đã dong ra biển lớn mù khơi
Cho buồn ta cứ mãi đầy vơi
Ôm quên nhớ chắt chiu cùng dĩ vãng
Tháng mười hai có ai quên lãng
Những trái thông khô lăn lóc giữa đồi hoang
Không ai về thắp lại đóm lửa tàn
Trời lạnh lắm
Sương mờ giăng giăng phủ
Đôi khi chập chờn giấc ngủ
Nghe tiếng cành khô khua âm điệu buồn tênh
Buông nỗi ngậm ngùi rớt xuống chông chênh
Có dòng nước mắt chảy tràn đêm quạnh quẽ
Còn lại đây những ngày đông lặng lẽ
Không chút mặt trời sưởi ấm tháng mười hai
Không có ai ngoài những tiếng thở dài
Và tiếng gió rít từ vực sâu hun hút...
Biển Cát