NHỮNG BƯỚC CHÂN PHÙ SA
Những con mắt đau đáu cánh đồng
Đàn bò lặng lẽ trở về dưới nắng vàng lụn tắt
Tiếng gàu khua giếng cổ rêu phong trong vắt
Thời gian róc rách ánh trăng
Góc phố khuya khoắc khoải đèn vàng
Con bé ôm di ảnh mẹ ru giấc ngủ mồ côi bên vỉa hè quê xứ
Rạ rơm lửa cháy
Xua tan lạnh buốt giấc mơ
Cánh đồng vùi xác những câu thơ
Những câu thơ mục ruỗng vùi xác những con người mộc mạc
Đất vẫn xanh man mác
Và cánh cò vẫn ráng đỏ chiều hôm
Những bước chân phù sa ấm áp cánh đồng
Cánh đồng dưỡng nuôi những ngôn từ cội rễ
Em mang hơi thở phù sa nồng nàn góc phố
Nồng nàn môi đỏ đêm nay…
Những bước chân phù sa sao vẫn cứ thơ ngây
NHỮNG PHẬN NGƯỜI BÙN ĐẤT
Mở cửa thời gian khoắc khoải gió đồng hoang
Những phận người long lanh bóng tối
Như nụ quỳnh bối rối
Đợi chờ trắng muốt đêm trăng
Như cánh vạc ca dao đẫm ướt đêm sương
Cọng lau buồn bạc đầu hiu hiu gió bấc
Chiếc thuyền nan trăm năm miệt mài ngược xuôi con nước
Ru xanh giấc ngủ bãi bờ
Đất hồn nhiên như giấc mơ trẻ thơ
Trẻ thơ ngạc nhiên nhìn giấc mơ máu đổ
Cụ già run rẩy cõng giấc mơ chít khăn tang đi qua cơn lũ
Quê xứ con người chỏng chơ trôi dạt về đâu
Đất hiền hòa như chiếc vành nôi
Vành nôi đong đưa nhịp cội nguồn êm ả
Mẹ tóc bạc bên vành nôi đăm chiêu têm cánh trầu hoàng hôn bên cửa sổ
Ngóng bóng cha về tăm mù bụi đỏ lả chân xiêu
Những ruộng đồng phì nhiêu
Những phận người nồng nàn bùn đất
Câu thơ cỏ mục
Xương máu ngủ vùi
…
Những phận người nương náu những phận người
TRẦN QUANG PHONG
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG